Quan hệ của Lê Hề với Mạnh Bà không tồi, lúc này còn đứng ra nói chuyện vì Mạnh Bà, nói rằng lần này là do cô ấy phát huy thất thường. Bất quá dù có người ra mặt hát đệm cũng không chút hiệu quả, ngược lại còn làm liên lụy đến bản thân, bị cư dân mạng nói là cá mè một lứa, bởi vậy Lê Hề đành phải khóa bình luận trên Weibo.

Mạnh Bà không đăng ký tài khoản Weibo nên có không ít người chạy đến tấn công Weibo của Lê Hề khiến Mạnh Bà vô cùng áy náy.

Dương Tam nói: “Nếu cô cảm thấy áy náy thì làm thêm một chút thức ăn đưa đến nhà bọn họ là được.”

Tuy rằng không thể dùng lời nào để khen tặng hương vị kia, nhưng một khi nhân loại phát hiện ra chỗ tốt chắc chắn sẽ nhắm mắt cho qua. Dương Tam cũng không hề lo lắng về trận phong ba trên mạng. Mười hai vị giám khảo kia cũng đã ăn bữa cơm này, bọn họ không có khả năng trơ mắt đứng nhìn ngọn lửa này thiêu rụi bản thân mình thành tro tàn, nên dù sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện. Đến lúc đó dư luận tất nhiên sẽ đổi chiều.

Dù sao từ đầu đến cuối Mạnh Bà vẫn luôn cho rằng bản thân dựa vào thực lực để tiến vào vòng trong.

Được Dương Tam nhắc nhở, lực chú ý của Mạnh Bà lập tức tập trung hết vào việc tặng lễ vật, bắt đầu cân nhắc nên làm những gì.

Sau khi Dương Tam tìm chuyện để Mạnh Bà làm liền bắt đầu bấm ngón tay tính toán để tìm ra người đứng sau bài đăng này, người ta đã khi dễ bạn cô thì đương nhiên cô sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

Tài khoản Weibo đăng bài viết kia chỉ vừa được đăng ký vào hai ngày trước, địa chỉ IP là ở nước ngoài, vừa nhìn là biết tài khoản nặc danh. Bất quá đối với Dương Tam mà nói, bấm đốt tay tính toán mấy chuyện này hoàn toàn không chút khó khăn.

Đường Ngộ đang ở nhà chờ thông báo của bạn tổ chương trình, chăm chú nhìn cư dân mạng nhục mạ Mạnh Bà, còn có không ít người lôi Lê Hề vào chuyện này nên tâm tình hắn vô cùng vui vẻ. Chỉ một vở tuồng đã có thể kéo hai người họ ra xa khỏi vị trí quán quân. Bớt đi hai đối thủ cạnh tranh, đương nhiên hắn ta rất vui sướng.

Hắn nhớ lại tương lai mà bản thân đã nhìn thấy, hắn lầy lội lăn lộn trên mặt đất, ai ai cũng có thể giẫm lên một cước. Còn Lê Hề kia lại giống như đám mây cao cao tại thượng, rõ ràng hai người bọn họ đều là con của người đàn ông kia, hắn lại là con trai, vì sao cảnh ngộ lại khác nhau một trời một vực?

Mặc kệ tác giả bài viết này là ai, hắn đều phải nói lời cảm ơn đối phương!

Nếu hắn thật sự có số mệnh này, vậy thì hắn chính là thiên mệnh chi tử, có bàn tay vàng, đối thủ không chiến sẽ tự bại.

Tiếng chuông cửa chợt vang lên, Đường Ngộ đi ra mở cửa, người đại diện của hắn - chị Phương bước vào với vẻ mặt sung sướng.

“Tiểu Ngộ, cậu nhìn thấy tin tức trên mạng chưa?”

Ở trước mặt cô ta, Đường Ngộ vẫn luôn bày ra dáng vẻ thẹn thùng: “Hai ngày nay em vẫn luôn chuyên chú nghiên cứu thực đơn.” Hắn xoa xoa bụng mình, hàng lông mày khẽ nhăn lại:

“Ngày đó, sau khi ăn thức ăn của Mạnh Bà em liền cảm thấy có chút không thoải mái.”

Chị Phương nghe thấy vậy liền hết sức đau lòng, nói: “Tiểu Ngộ, cậu cứ yên tâm, tôi đã thay cậu báo thù.”

Cô ta không đánh mà thắng đã giải quyết hai đối thủ cạnh tranh, đương nhiên cũng có ý muốn tranh công. Dù sao cô ta cũng rất yên tâm về Đường Ngộ, lớn lên không những ngoan ngoãn mà còn đẹp trai, quan trọng là bản thân hắn không hề có hậu trường. Cô ta chiếu cố hắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng có thêm một phần chân tình bên trong.

Chị Phương nhẹ nhàng bâng quơ nói chính vô ta đã tìm người chụp vài tấm ảnh, sau đó viết bài công khai đăng lên mạng.

Đường Ngộ thật đúng không nghĩ đến chuyện này là do người đại diện của hắn ra tay, do dự hỏi: “Liệu có thể bị phát hiện hay không? Chẳng may liên lụy đến chị thì sẽ không tốt.” Kỳ thật điều hắn lo lắng là liệu chuyện này có ảnh hưởng đến bản thân hay không.

Chị Phương nghe vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cười nói: “Yên tâm, chị không hề ra mặt, chắc chắn sẽ không bị liên lụy.” Cô ta làm người đại diện lâu như vậy, có thể xem là giang hồ lão luyện, sao có thể lưu lại nhược điểm.

Đường Ngộ nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi cảm ơn chị Phương liền tiếp tục xem bình luận bên dưới Weibo của Lê Hề - chuyện này đại khái trở thành nguồn khoái hoạt mấy ngày nay của hắn. Chỉ là khi hắn load lại bảng tin một lần nữa liền nhìn thấy thông báo trên Weibo của mười hai vị giám khảo kia.

Trong lòng Đường Ngộ có dự cảm bất an, bài viết đầu tiên chính là của Tưởng Lâm - đã từng là chủ bếp của Đại Giang Nam.

Bài đăng của hắn lời ít ý nhiều, công khai hai tờ giấy khám sức khỏe. Tờ giấy khám sức khỏe đầu tiên cho thấy hắn đang bị ung thư dạ dày, tờ còn lại là giấy khám sức khỏe gần đây, kết quả cho thấy sức khỏe của hắn gần như khôi phục lại bình thường.

Tuy hắn nói không nhiều nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra sự kích động của hắn.

[Tôi vốn nghĩ rằng thân thể này chỉ có thể chờ chết, không nghĩ đến sau khi ăn món ăn của Mạnh Bà thì tình hình thân thể được cải thiện rất nhiều. Bởi vì chút tâm tư này nên tôi vẫn luôn bỏ phiếu cho cô ấy, hy vọng có thể ăn nhiều thêm một chút để thân thể khỏe mạnh trở lại, tôi trân trọng xin lỗi mọi người.”

Đường Ngộ không thể tin nhìn chằm chằm bài viết trên Weibo: Nói vậy cũng quá khoác lác! Cũng không sợ thổi rách da trâu à, một món ăn có thể điều trị căn bệnh ung thư, đùa cái gì vậy? Vì muốn tẩy trắng mà ngay đến cả chuyện vô lý này hắn cũng có thể làm được, quả thật quá buồn cười.

Hắn lướt qua hàng loạt bài đăng khác, vị giám khảo nào cũng bày tỏ thân thể của bản thân vốn vì lao lực nhiều năm mà suy yếu, hoặc nhiều ít đều xảy ra vấn đề, đồng thời thật sự cảm ơn món ăn của Mạnh Bà. Mấy người bọn họ đều noi theo Tưởng Lâm, công khai kết quả khám bệnh.

Sau khi xem từng tờ kết quả, bản thân Đường Ngộ cũng bắt đầu dao động. Hắn có bàn tay vàng, nói không chừng Mạnh Bà kia cũng vậy. Hắn lập tức vừa hâm mộ vừa ghen ghét, bàn tay vàng của Mạnh Bà cư nhiên còn lợi hại hơn so với hắn.

Điều khiến hắn hãi hùng khiếp vía hơn là có không ít minh tinh trong giới giải trí cũng đứng ra nói chuyện vì Mạnh Bà, khẳng định tính xác thực của sự việc, bao gồm cả người làm nghệ thuật lâu đời - nghệ sĩ kỳ cựu Chu Nguyên.

Chị Phương cũng nhìn thấy diễn biến trên Weibo, sắc mặt không đẹp chút nào. Chỉ là trong tiềm thức của cô ta không hề muốn tin tưởng chuyện này, miễn cưỡng cười nói:

“Hiện tại bọn họ nói dối chỉ vì muốn lấp liếm chuyện này mà thôi, cứ để cho bọn họ nhảy nhót, sau này chắc chắn sẽ bị ngã càng thảm hại hơn.”

Dù miệng cô ta nói vậy những cũng không còn chắc chắn như lúc ban đầu, tận sâu trong đáy lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác bất an.

0.86812 sec| 2403.328 kb