Sau khi đội ngũ sang sông, tốc độ đi không nhanh không chậm, trên đường cũng rất bình an, dù sao cũng đang ở trong địa phận Sở quốc, hơn nữa còn có 200 Vũ Lâm tinh nhuệ hộ tống đoàn xe. Người bình thường chưa nói tới việc tới gần, cho dù nhìn thấy từ xa xa cũng nhanh chóng lánh đi để tránh dính phải phiền toái không cần thiết.

Đi thêm hai ngày nữa, nhá nhem tối, đội ngũ tìm một nơi có địa thế nhô cao để cắm trại, gần đó có một con suối nhỏ, vừa hay có thể bổ sung nguồn nước cho bọn họ.

Trên đường đi, sứ đoàn không hề thông báo cho quan phủ địa phương, chủ yếu là tránh việc làm chậm hành trình. Trước khi lên đường, đội ngũ đã chuẩn bị sẵn lều vải cắm trại, nên mỗi khi trời vừa nhá nhem tối, trinh sát sẽ được phái ra trước tìm nơi thích hợp cắm trại qua đêm. Bọn họ không lên đường vào ban đêm là để mọi người được nghỉ ngơi trọn vẹn.

Nơi cắm trại, suối nước thanh tịnh, gần như không ô nhiễm, uống trực tiếp cũng không sao hết.

Sau khi các binh sĩ xuống ngựa, dựng lều vải lên rồi tìm củi khô, chất lên trước đốt lửa, lửa cháy hừng hực. Xe ngựa được để phía trong cùng, lều vải được dựng xung quanh, đặc biệt là mấy góc chết nơi dựng trại bố trí rất nhiều người canh gác, gác thật chặt những nơi xung yếu bốn phía, còn ngựa lại được để ngoài cùng; những thứ này đều do Ngô Đạt Lâm ra lệnh bố trí, Tề Ninh thấy vậy, thầm nghĩ tên Ngô Đạt Lâm này cũng được coi là một người tài, chỉ xét bố trí này thôi đã thấy rất có kiến thức.

Về phần đồ ăn, thịt khô và mứt đều đã được chuẩn bị tốt, dễ để được lâu. Binh sĩ Vũ Lâm quân chia làm ba tốp đảm nhận ba vị trí khác nhau, khi ăn cơm cũng thay phiên nhau.

Ăn tối xong, Hồ Bá Ôn đến lều vải của Tề Ninh, thấy Tề Ninh đang lau bảo kiếm trước ngọn đèn dầu, cười nói:

-Hầu gia, vừa nhìn đã biết đây là một thanh bảo kiếm ngàn vàng khó mua.

Đi cùng mấy ngày nay, Tề Ninh cũng hiểu được sơ sơ tính cách của Hồ Bá Ôn, Hồ Bá Ôn là người hiền hòa nhưng không kém phần khôn khéo. Khi nói chuyện, cho dù đối phương là ai, y vẫn sẽ mỉm cười đối đáp, nhìn có vẻ vô cùng nho nhã hiền hòa, nhưng khi làm việc thật sự rất có chính kiến. Tề Ninh không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, nên chuyện đội ngũ xuất phát và dừng chân cắm trại đều do Hồ Bá Ôn hạ lệnh chỉ huy.

Hồ Bá Ôn là người dễ ở chung, bình thường Tề Ninh cũng là người khá tốt tính, chỉ cần người ta đối xử thân thiện với hắn thì hắn cũng đối xử với người ta vô cùng khách khí, cho nên mặc dù chỉ ở chung vài ngày nhưng quan hệ của Tề Ninh và Hồ Bá Ôn cũng khá hòa hợp, thỉnh thoảng có thể trò chuyện cười đùa với nhau.

-Mấy ngày nay đi đường mệt nhọc mà sắc mặt đại nhân cũng không mệt mỏi.

Tề Ninh không lau Bì Lô kiếm nữa, cười nói:

-Nói không phải chứ khi rời Kinh, ta còn nghĩ Hồ đại nhân xuất thân văn nhân, đường xá mười ngày mệt nhọc như vậy, hẳn là Hồ đại nhân khó mà chịu đựng nổi. Hiện giờ xem ra ta lo lắng nhiều rồi.

Hồ Bá Ôn cười đáp:

-Tuy hạ quan là văn nhân, nhưng bình thường, khi rảnh rỗi vẫn tập chút quyền cước, cơ thể khỏe mạnh. Hầu gia, không phải hạ quan khoe khoang, cho dù hạ quan có mệt hơn nữa, chỉ cần ngủ một đêm, hôm sau tinh thần vẫn sẽ sảng khoái phấn chấn, không chút mệt mỏi.

Tề Ninh cười ha ha, đúng lúc này, bỗng nghe một giọng nói truyền tới từ ngoài lều:

-Hầu gia, Lương Hùng cầu kiến!

Tề Ninh nghĩ lúc này trừ binh sĩ đang trong phiên trực ra, những binh sĩ khác đều đã về lều nghỉ ngơi, đến cả đám người Tề Phong cũng bị hắn dặn dò đi nghỉ rồi, chẳng biết Lương Hùng này tới đây làm gì nữa, hắn đáp:

-Vào đi!

Lương Hùng vén cửa vải bước vào, thấy Hồ Bá Ôn cũng ở đây, hơi ngẩn ra, nhưng vẫn tiến lên chắp tay nói:

-Hầu gia, Hồ đại nhân!

Hồ Bá Ôn gật gật đầu, hỏi:

-Lương phó thống lĩnh, có chuyện gì muốn bẩm báo sao?

Lương Hùng muốn nói lại thôi, Tề Ninh lên tiếng:

-Lương phó thống lĩnh, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần ngại.

Lương Hùng tiến lên vài bước, thấp giọng nói:

-Hầu gia, ty chức cũng chưa dám chắc, có điều ty chức phát hiện sau khi chúng ta rời Kinh, gần như suốt dọc đường đều có người theo dõi chúng ta.

Hồ Bá Ôn sửng sốt, cau mày nói:

-Có người theo dõi chúng ta?

Lương phó thống lĩnh, thống lĩnh có nhìn rõ không? Tại sao không bẩm báo từ sớm?!

-Hồ đại nhân, sau khi chúng ta rời Kinh Thành, mỗi khi tối trời dựng trại nghỉ ngơi, xung quanh gần như không có bóng dáng bất cứ ai.

Lương Hùng hạ giọng nói:

-Cho dù ty chức có phát giác cũng không dám khẳng định. Đêm qua, ty chức cố ý tuần tra, phát hiện gần đó có người rình trộm, vì vậy dẫn theo hai người, lần theo nơi bóng người rình trộm ấy, nhưng lại không thấy tung tích, nhưng quả thật vị trí ấy có dấu vết chứng minh có người từng ở đó.

Hồ Bá Ôn và Tề Ninh liếc nhau một cái, vẫn cau mày, nói:

-Ngô thống lĩnh có biết việc này không?

Lương Hùng lắc đầu nói:

-Ty chức chưa nắm trong tay chứng cứ rõ ràng nên không dám nói. Ngay vừa rồi, ty chức lại phát hiện có người ở gần đây, vì vậy lại lén lút đi qua đó. Người đó vô cùng cảnh giác, ty chức còn chưa kịp tới gần đã bị kẻ đó phát giác, lắc mình một cái đã không thấy tung tích, ty chức tìm xung quanh một lát cũng không phát hiện được gì.

Rồi y nhìn về phía Tề Ninh, nói:

-Hầu gia, việc này thật kỳ lạ, dù ty chức không bắt được người, nhưng vì lý do an toàn, ty chức nghĩ vẫn nên tới đây bẩm báo với Hầu gia một tiếng.

Tề Ninh gật đầu nói:

-Ngươi làm đúng lắm.

Rồi hắn xua tay nói:

-Giờ ta đã biết chuyện rồi, ngươi lui xuống trước đi, nhớ bảo mọi người tăng cường cảnh giác.

Lương Hùng chắp tay lui ra, lúc này Tề Ninh mới hỏi Hồ Bá Ôn:

-Hồ đại nhân, Lương Hùng nói chúng ta vẫn luôn bị người ta theo đuôi, đại nhân cảm thấy thế nào?

Hồ Bá Ôn cau mày nói:

-Xem ra không phải giả, có điều những kẻ theo đuôi chúng ta là ai?

Bọn chúng muốn gì?

Tề Ninh cười nói:

-Nếu quả thật có người muốn ra tay với sứ đoàn, ta lo lắng là chỉ có một thứ.

-Ồ?

Hồ Bá Ôn nói:

-Xin Hầu gia chỉ giáo.

-Lễ vật!

Tề Ninh cười nói:

-Chúng ta có gần ba trăm người, những binh sĩ Vũ Lâm quân này đều là những binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến, thổ phỉ bình thường đương nhiên không dám nhằm vào sứ đoàn. Hơn nữa nếu đánh giáp lá cà, đối phương không có quân số lên đến mấy trăm cũng sẽ không dám ra tay một cách dễ dàng.

Hồ Bá Ôn gật đầu nói:

-Hầu gia nói cực phải. Những binh sĩ Vũ Lâm quân này đều do triều đình tuyển chọn kỹ lưỡng, điều kiện tuyển chọn binh sĩ Vũ Lâm Doanh vốn đã vô cùng hà khắc, những người này còn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, dù có đánh nhau thật, bọn họ cũng vô cùng dũng mãnh. Nếu chỉ là thổ phỉ bình thường, binh sĩ Vũ Lâm lấy một địch năm tuyệt đối không vấn đề.

-Nên mục tiêu đối phương nhằm vào không phải là bản thân sứ đoàn.

Tề Ninh nói khẽ:

-Bọn chúng rình rập chúng ta như hổ rình mồi đương nhiên là vì chức trách của chúng ta, chỉ cần lễ vật chúng ta mang theo có vấn đề gì, chuyến đi Đông Tề này của chúng ta ắt sẽ gặp vô số phiền toái.

Hồ Bá Ôn hơi biến sắc, nói:

-Hầu gia, xảy ra vấn đề ở đâu khác đều không sao hết, nhưng nếu Hầu gia và lễ vật thì tuyệt đối không được có bất cứ sơ suất nào. Đi Đông Tề mà không có những lễ vật thì làm sao chúng ta có thể mở miệng cầu thân với Đông Tề đây?

Sắc mặt y trở nên nghiêm trọng, nói:

-Người bình thường khi tới thăm nhà người khác còn phải chuẩn bị chút lễ mọn, chúng ta tới Đông Tề mà đi tay không, chưa nói tới việc không thể mở miệng nhắc tới chuyện cầu thân, chỉ e còn bị người Đông Tề hiểu lầm chúng ta vũ nhục bọn họ, lúc đấy quả thật sẽ vô cùng phiền phức.

Tề Ninh “ừ” một tiếng, thật ra từ giây phút rời Kinh, hắn đã biết rõ tầm quan trọng của mấy xe lễ vật kia. Dù gì Đông Tề cũng là quốc gia một phương, chưa hẳn sẽ thật sự quan tâm tới giá trị những lễ vật này, nhưng nếu như không có những lễ vật, hắn căn bản không thể mở miệng đề cập tới vấn đề cầu thân với Đông Tề. Dù gì đây cũng là vấn đề liên quan tới thể diện quốc gia, Sở quốc chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, là thể hiện khí độ của một nước lớn. Đông Tề cần những lễ vật này là để thể hiện tôn nghiêm của nước Đông Tề.

Cho nên tuy rằng thoạt nhìn dọc đường hắn không hỏi han chút chuyện nhỏ nào, nhưng vẫn luôn chú ý tới mấy xe lễ vật kia.

Một khi những lễ vật này bị mất, tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ cầu thân với Đông Tề, hơn nữa đám người Đậu Quỳ kia chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này, mạnh mẽ hạch tội hắn, đến lúc ấy quả thật có chút phiền toái.

-Hồ đại nhân, theo ý của đại nhân, ai đang nhằm vào chúng ta đây?

Tề Ninh nói khẽ:

-Chúng ta cũng chỉ vừa qua Trường Giang, theo Lương Hùng nói thì trước đó y đã phát hiện có người theo đuôi chúng ta, xem ra rất có thể khi chúng ta vừa rời kinh, đối phương đã nhằm vào chúng ta rồi.

Hồ Bá Ôn như đang suy nghĩ gì đó, hơi trầm ngâm, mới thở dài nói:

-Hầu gia, hạ quan thật sự không dám suy đoán lung tung.

Rồi y hơi hạ giọng nói:

-Có điều muốn phá hỏng lần cầu thân này nhất, đương nhiên là người Bắc Hán.

-Hồ đại nhân nói không sai, người Bắc Hán đương nhiên không muốn chúng ta hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.

Tề Ninh khẽ cười nói:

-Có điều từ khi hoàng thượng hạ chỉ đi sứ Đông Tề tới khi chúng ta xuất phát lên đường chưa quá mười ngày, trước đó cũng không có bất kỳ tin tức gì. Giả sử người Bắc Hán có thám tử ở Kinh Thành, sau khi thăm dò được tin tức lập tức bẩm báo với Bắc Hán ở bên kia, cũng không có chuyện bên Bắc Hán lập tức nhận được tin này.

Hồ Bá Ôn vuốt râu gật đầu nói:

-Hầu gia nói phải lắm, không có chuyện chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ khi nhận được tin tức rồi lại phái người tới đây phá hỏng chuyện này. Nhưng chuyện lớn như này, chỉ e đám mật thám Bắc Hán ẩn náu ở Kinh Thành cũng không dám tự chủ trương phá hỏng chuyện này.

Tề Ninh thấp giọng nói:

-Hồ đại nhân, lần này đi sứ, ta là Chính Sứ, đại nhân là Phó Sứ, thành hay bại thì hai người chúng ta đều ở chung một con thuyền.

Nếu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao, ta và đại nhân lập đại công, ắt sẽ được Hoàng thượng ngợi khen. Nhưng chỉ cần hơi có sơ sẩy, nhiệm vụ thất bại, ta và đại nhân đều không thoát khỏi liên quan, ta chỉ lo thậm chí trong triều có người sẽ mượn cơ hội gây phiền phức cho chúng ta.

Đương nhiên Hồ Bá Ôn cũng hiểu điều này, y cũng nhẹ giọng nói:

-Hầu gia nói phải, nên sau khi hạ quan ra khỏi Kinh Thành, vẫn luôn cẩn thận coi chừng, không dám có chút sơ sẩy nào.

-Mấy ngày nay ta và Hồ đại nhân ở chung, cũng coi như hợp nhau, hơn nữa ta và đại nhân họa phúc cùng nhận, cho nên có mấy lời, giữa ta và đại nhân, không cần giấu trong lòng làm gì cả.

Tề Ninh nói:

-Hồ đại nhân, đại nhân nói trong triều đình Đại Sở, liệu có ai muốn chê cười nhạo báng chúng ta, thậm chí muốn cản trở ta và đại nhân cầu thân thành công?

Thân mình Hồ Bá Ôn hơi run lên, nhìn Tề Ninh, thấy tuy khóe miệng Tề Ninh hơi nhếch lên nhưng sắc mặt nghiêm túc, y suy nghĩ một chút mới nói khẽ:

-Hầu gia, hẳn là ngài nghi ngờ kẻ theo đuôi chúng ta là người của ai đó trong triều phái ra?

Tề Ninh thở dài:

-Hồ đại nhân kiến thức rộng rãi, hơn ta rất nhiều. Hiện giờ chúng ta mới chỉ phát hiện có khả năng có kẻ theo đuôi, những thứ khác đều chưa rõ, kẻ theo đuôi kia có thật sự nhằm vào sứ đoàn chúng ta hay không cũng chưa thể chắc chắn, nên trong lòng ta có chút nghi ngờ, nếu không phải là người Bắc Hán thì là ai muốn phá hỏng chuyện cầu thân của sứ đoàn chúng ta chứ? Ít nhất trong lòng chúng ta cũng nên tính toán, nếu không chẳng may hồ đồ, quãng đường này còn rất dài, nói không chừng sẽ thật sự xuất hiện ngã rẽ cũng nên.

 

0.14594 sec| 2444.508 kb