Cố Thanh Hạm uốn éo vòng eo, muốn tránh thoát, ai ngờ bờ mông đầy đặn tròn tròn ma sát giữa bụng Tề Ninh khiến toàn thân hắn rã rời, nhưng hắn lại ôm chặt nàng, không để nàng tránh thoát, nói khẽ:

-Tam nương, ta sắp phải đi rồi, chẳng biết chuyến này phải mất bao lâu, người cho ta ôm một lát đi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện xằng bậy!

Cố Thanh Hạm thấy giọng nói hắn dịu dàng, cũng không vặn vẹo lung tung nữa, nàng thở dài, khép đôi mắt lại, thấp giọng nói:

-Ninh Nhi, ta… ầy, ta biết rõ tấm lòng của ngươi, nhưng nếu chúng ta… chúng ta tiếp tục như này cũng giống như đùa với lửa vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện…

-Tam nương cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì?

Tề Ninh thấp giọng hỏi:

-Ta lại muốn xảy ra chuyện ấy chứ, nhưng Tam nương thì… -Đừng nói nữa!

Cố Thanh Hạm khẽ nói:

-Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta, tuyệt đối không có chuyện vượt qua ranh giới này.

Rồi nàng thở dài, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

-Tam nương biết ngươi đối tốt với ta, nhưng có một số chuyện, không phải cứ muốn là được.

Tề Ninh hít hà hương thơm trên người Cố Thanh Hạm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cảm giác của hắn rất nhanh nhạy, lập tức buông tay ra. Ngay sau đó, bên ngoài truyền tới giọng nói của Tề Phong:

-Hầu gia, mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, có thể khởi hành tới Hoàng thành rồi.

Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh buông tay, hơi bối rối sửa sang lại váy áo của mình. Tề Ninh quay người đi tới trước cửa, hơi do dự, quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hạm, khẽ nói:

-Tam nương, ta đi đây.

Cố Thanh Hạm muốn nói lại thôi, Tề Ninh biết sau khi sứ đoàn tới bái kiến Hoàng đế sẽ phải rời đi, lúc này e là đã để Hoàng thành bên kia đợi, hắn không do dự nữa, bước ra cửa.

Cố Thanh Hạm nhìn bóng lưng Tề Ninh dần khuất, thất thần ngẩn ra.

Tề Ninh dẫn theo tùy tùng Hầu phủ, cưỡi ngựa tới Hoàng thành, cửa thành đã mở, thủ vệ để Tề Ninh vào thành. Tới điện trước sân lớn, hắn thấy không ít người đang đứng đợi. Viên lão Thượng thư của Lễ bộ cũng dậy sớm đứng đợi, ngoài một số quan viên, còn có hai trăm quân lính Vũ Lâm thân khoác áo giáp bạc sáng loáng, xếp thành hàng thẳng tắp như một cây trường thương trong gió sớm.

Trấn Quốc Công Tư Mã Lam cũng ở trong đó, có điều chẳng thấy bóng dáng Hoài Nam Vương đâu.

Tề Ninh tiến lên trước thì thấy thống lĩnh Vũ Lâm doanh – Trì Phượng Điển bước tới, hành lễ với hắn:

-Hầu gia!

Tề Ninh mỉm cười gật đầu, Trì Phượng Điển quay lại, vẫy vẫy tay, hai viên tướng mặc áo giáp tiến tới, hai người đồng loạt cúi đầu hành lễ với Tề Ninh, Trì Phượng Điện giới thiệu:

-Hầu gia, đây là quan tướng Vũ Lâm đi theo bảo vệ sứ đoàn lần này: Vị này là Ngô Đạt Lâm, là thống lĩnh đội hộ vệ, còn vị này là Lương Hùng, phó thống lĩnh đội hộ vệ, an toàn của sứ đoàn, cứ để bọn họ lo.

Hai người chắp tay với Tề Ninh lần nữa, Tề Ninh thấy Ngô Đạt Lâm trông có vẻ không uy mãnh cho lắm, dáng người cao gầy hai hàng lông mày dày sâu, mũi thẳng miệng rộng, không được coi là anh tuấn uy mãnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác thâm trầm.

Còn vị Lương Hùng kia thì lưng hùm vai gấu, thô kệch to lớn, có vẻ là một viên mãnh tướng.

Lúc này, Viên lão Thượng thư bước tới, Lại Bộ Thị Lang Hồ Bá Ôn cũng đi cạnh ông, Tề Ninh lập tức chắp tay nói:

-Lão thượng thư!

Viên lão Thượng thư nói:

-Hầu gia, vốn việc đi sứ Đông Tề là bổn phận của hạ quan, đáng tiếc người già sức yếu, chỉ đành nhờ Hầu gia làm thay. Về mặt lễ chế này nọ, đã có Hồ thị lang đi cùng giúp đỡ, Hầu gia không cần quá hao tâm tổn trí.

-Lần này phải nhờ Hồ đại nhân giúp đỡ nhiều hơn rồi.

Tề Ninh cười nói, thấy Tư Mã Lam cũng đã bước tới, hắn chắp tay nói:

-Lão quốc công.

Tư Mã Lam nói:

-Cẩm Y hầu, lần này đi sứ Đông Tề cầu thân cũng là vì minh ước hai nước, minh ước có thể đạt thành hay không, nhờ cả vào Hầu gia rồi.

-Ta chắc chắn sẽ dốc hết sức mình thúc đẩy việc này.

Tề Ninh gật đầu đáp.

Chợt nghe tiếng thái giám nào đó vang lên:

-Hoàng thượng giá lâm!

Chúng quan viên lập tức xếp thành hàng, chỉ thấy khoảng hơn mười thái giám cung nữ đi theo phía sau Long Thái cùng tiến tới.

Tuy sắc trời chưa sáng hắn, nhưng tinh thần Long Thái khá tốt. Mọi người quỳ xuống đất hành lễ, sau khi Long Thái bình thân, mới bước tới trước mặt Tề Ninh, nói:

-Giờ lành sắp tới rồi, trẫm ban cho các ngươi rượu đưa tiễn, sau khi uống chén rượu đưa tiễn này, chuyến đi sứ Đông Tề, trẫm giao cả cho khanh.

Chưa đợi Hoàng đế ra lệnh, thái giám đã dâng ngự tửu rót trong chén vàng lên, chẳng những chỉ có Tề Ninh mà cả Hồ Bá Ôn, Ngô Đạt Lâm và Lương Hùng cũng được ban thưởng một ly. Long Thái cũng đích thân cầm lấy một ly, hòa nhã nói:

-Các vị ái khánh, lần đi sứ này liên quan tới vận mệnh quốc gia Đại Sở ta, chuyện thành hay bại phụ thuộc cả vào năng lực của các vị rồi.

Rồi gã không nói thêm gì nữa, nâng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Mọi người cũng không nói thêm gì, đều nâng rượu lên, cạn sạch.  Nghe thấy tiếng vang báo hiệu, Long Thái nhìn Tề Ninh, hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
 

-Đi đi, trẫm chờ khanh mang tin tức tốt trở về.

Tề Ninh chắp tay hành lễ, không nói thêm gì nữa, quay người bước đi, trở mình lên ngưa, mọi người đi sứ cũng xoay mình cưỡi lên lưng ngựa, đi theo phía sau Tề Ninh. Ra khỏi cửa thành, Tề Ninh thấy bên ngoài đã có đoàn xe chờ từ sớm, có khoảng bảy tám chiếc xe ngựa tất cả, trên xe đều chất đầy đồ đạc.

Tính tất cả mọi người, trừ hai trăm vệ binh còn có khoảng ba, bốn mươi phu xe, tất cả đội ngủ có khoảng hơn hai năm trăm mươi người, cũng coi như khá đông đảo.

Ra khỏi thành, toàn bộ đội ngũ đã được sắp xếp ngay ngắn trật tự.

Đầu tiên là hơn mười kị mã dẫn đường, Tề Ninh và Hồ Bá Ôn ở sau, Vũ Lâm vệ binh thì bảo vệ cả đoàn xe. Tất cả Vũ Lâm vệ quân, mỗi người một ngựa, lưng mang trường cung, eo đeo chiến đao, giáp sắt sáng loáng, uy phong lẫm liệt, từ đường chính của Kinh Thành hướng về phía Bắc Môn Kinh Thành.

-Hầu gia, tổng cộng có ba xe lễ phẩm được chuẩn bị.

Hồ Bá Ôn cưỡi ngựa đi song song với Tề Ninh, mở miệng giải thích:

-Những cỗ xe còn lại đều chuyên chở những đồ dùng cần thiết cho việc sinh hoạt trên đường. Trấn Quốc công đã dặn, lần đi sứ Đông Tề này của chúng ta, đi qua những nơi nào hãy gắng hết sức không làm phiền quan phủ của nơi ấy.

Tề Ninh gật đầu đáp:

-Ta cũng có ý này.

Rồi hắn hỏi:

-Đường đi tới Đông Tề có phải đã được xác định?

Hồ Bá Ôn nói:

-Sau khi qua Trường Giang, hướng thẳng phía Bắc, tới cạnh sông Tần Hoài, dọc theo sông Tần Hoài về phía Đông, tới gần Đông Hải là có thể vượt qua sông Hoài, tiến vào địa phận Từ Châu, sau đó theo hướng bắc tới Khúc Phụ rồi lại rẽ hướng Đông Bắc là có thể tới được Lỗ Thành, Lỗ Thành là Vương thành của Đông Tề.

-Chúng ta phải tốn khoảng bao lâu mới tới được đó?

Tề Ninh hỏi.

Hồ Bá Ôn đáp:

-Nếu mọi thứ đều suôn sẻ, nhiều nhất là khoảng mười ngày ta có thể tới Lỗ Thành. Cả đi cả về, chắc tốn khoảng một tháng.

Tề Ninh hơi gật đầu, trong lòng lại nghĩ tới phó thác của Hướng Bách Ảnh.

Hướng Bách Ảnh đã từng nói, mười tám tháng sáu, Tương Dương Cổ long trọng tổ chức đại hội Thanh Mộc. Hôm nay là ngày mười tám tháng năm, còn một tháng nữa, đại hội Thanh Mộc sẽ diễn ra. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong đại hội Thanh Mộc, Bạch Hổ trưởng lão đương nhiên sẽ dốc toàn lực đoạt lấy chức bang chủ, thậm chí phía sau còn có cả cánh thế lực ủng hộ Bạch Hổ lên nắm chức bang chủ. Đây đương nhiên không phải cảnh tượng Hướng Bách Ảnh muốn nhìn thấy.

Trước đây, Tề Ninh vẫn cho rằng thế lực để Bạch Hổ trưởng lão dựa lưng là Tây Môn Vô Ngân, nếu như vậy, Thần Hầu phủ khống chế cái bang, đương nhiên sẽ có lợi với triều đình. Tuy rằng Tề Ninh cực kỳ ghét bỏ, thậm chí có thể nói là căm hận nhân cách của Bạch Hổ trưởng lão, nhưng hắn thật sự không thể thay đổi thế cục, thật ra hắn không phải chịu tổn thất gì quá lớn.

Nhưng sau khi mật đàm với Long Thái trên sông Tần Hoài, Tề Ninh biết sau lưng Bạch Hổ trưởng lão là một thế lực khác, hắn không thể không xem xét kĩ càng chuyện này một lần nữa.

Khi vừa mới xuyên không tới thế giới này, thứ Tề Ninh mong ước vô cùng đơn giản, chỉ hy vọng có thể tiếp tục sống tốt trong thế giới xa lạ này.

Nhưng sau khi tới Kinh Thành, cùng với mọi chuyện xảy ra, bởi vì Cố Thanh Hạm, hiện giờ Tề Ninh đã gánh cả một Cẩm Y Hầu phủ trên vai. Mà khi tiểu Hoàng đế vừa ngồi lên ngai vàng đã vô cùng coi trọng hắn, Tề Ninh quả thật cũng đã giúp đỡ tiểu Hoàng đế ổn định đại cục, hắn làm điều này vì giao tình với tiểu Hoàng đế, nhưng quan trọng hơn cả là vì tiền đồ của chính bản thân mình.

Đã tới nơi này, thì nhập gia tùy tục, đạo lý đơn giản như vậy đương nhiên Tề Ninh hiểu rõ.

Hiện giờ hắn cũng đã thích ứng được với vai diễn mới của mình ở thế giới này rồi.

Tề Ninh rõ mồn một thế cục trều đình, muốn để bản thân có cơm áo đầy đủ, tiêu dao tự tại, làm một Hầu gia đương nhiên là lựa chọn vô cùng tốt. Muốn bảo vệ tất cả những gì mình có, thậm chí là bảo vệ được an nguy của Cố Thanh Hạm thì điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ được Cẩm Y Hầu Phủ, Muốn vảo vệ tốt cho Cẩm Y Hầu phủ thì đương nhiên là phải buộc chặt mình vào tiểu Hoàng đế, rồi giúp tiểu Hoàng đế giữ vững ngai vàng.

Đôi khi nhớ tới ước nguyện ban đầu khi tới Kinh Thành, trong lòng Tề Ninh lại áy náy vô cùng.

Hắn ráo riết tìm kiếm từ Hội Trạch thành, vốn dĩ là vì tìm Tiểu Điệp, nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã khiến kế hoạch của hắn bị rối loạn. Tiểu đội mang Tiểu Điệp đi, người trên bán đảo gặp cướp, từ đó không rõ tung tích của Tiểu Điệp. Tiểu Điệp vốn là nạn dân lưu lạc, sau đại chiến Tần Hoài, lưu dân vô số, căn bản không thể tra ra hộ tịch, Tề Ninh không biết Tiểu Điệp từ đâu đến, cũng không biết Tiểu Điệp giờ đang ở đâu. Đôi khi nhớ tới việc này, hắn chỉ có thề lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, hi vọng Tiểu Điệp sẽ không phải chịu khổ nữa.

Sứ đoàn đi sứ Đông Tề đông đúc chen chúc ra khỏi Kinh Thành Kiến Nghiệp, bắt đầu hướng về phía Bắc.

Lần trước tới Tây Xuyên, có điều là chuyến đi bí mật, hắn chỉ dẫn theo vài tùy tùng ở Hầu phủ, lần này đi sứ Đông Tề, thủ hạ theo sau là hai trăm binh sĩ Lâm Vũ. So với lần trước thì lần này phong quang uy vũ hơn nhiều.

Rời khỏi Kinh Thành, hưng phấn ban đầu dần dần phai nhạt, ánh mắt nhanh chóng bị núi xanh nước biếc, trời cao mây trắng thay thế.

Lúc này là tháng năm, khí hậu thoải mái, những nơi sứ đoàn đi qua đều có phong cảnh vô cùng đẹp. Nếu bây giờ mọi sự đã thành, có rất nhiều cảnh đẹp chỉ được chứng kiến khi tới khu du lịch, nhưng ở thời đại này, liếc mắt cái là có thể thấy.

Trước đó, Lễ bộ đã vạch ra sẵn lộ tuyến cho sứ đoàn, phía trước lại có kỵ binh mở đường, Tề Ninh khá nhàn nhã. Khi đi đường, thỉnh thoảng có thấy vài thôn xóm, thôn dân nhìn thấy cả một đại đội nhân mã đều nhanh chóng tránh né, miễn gây ra tai họa.

Từ Kinh Thành Kiến Nghiệp đi về phía Bắc chưa tới hai ngày lộ trình chính là Trường Giang, nếu đường xá thuận lời, chỉ mất hơn một ngày là có thể đến được bờ sông.

Sau khi sang sông, sứ đoàn đi về phía Đông Bắc, đội ngũ không nhanh không chậm. Thống lĩnh đội hộ vệ Ngô Đạt Lâm là một người trầm mặc ít nói, nhưng lại thường xuyên kiểm tra trước sau một vòng, giám sát đội hộ vệ, để bọn họ không dám lơ là. Còn về phần Lương Hùng, tuy nhìn vô cùng thô kệch, nhưng là người có tính cách phóng khoáng, ăn nói cũng rất khéo léo, trên đường đi, thỉnh thoảng còn nói đùa với mấy người Tề Phong, chỉ hơn một ngày đã vô cùng thân thiết với nhau.

Tuy Hồ Bá Ôn là một quan văn, nhưng không hề yếu đuối, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng rất khá, vẫn luôn đi cạnh Tề Ninh. Đương nhiên y biết tiểu Hầu gia không biết rất nhiều lễ tiết bang giao nên thỉnh thoảng lại lên tiếng giải thích này kia. Đối với Hồ Bá Ôn mà nói, lần này Cẩm Y Hầu đi sứ Đông Tề cũng chỉ có ý nghĩa về mặt biểu tượng mà thôi, đến lúc phải xử lý nhiều chuyện, vẫn phải dựa vào Lễ Bộ thị lang Hồ Bá Ôn y là chính.

Y nói với Tề Ninh đủ thể loại lễ tiết, cũng chỉ vì lo khi tới Đông Tề, Tề Ninh không biết lễ tiết, nếu phạm phải sai lầm gì sẽ khiến người Đông Tề hiểu lầm, thậm chí là cười nhạo.

/s: Chương 570 trùng nội dung với 71. Em cứ giữ nguyên tên chương theo guồn, mong các VIP thông cảm.

 

1.61253 sec| 2447.727 kb