Chúng tôi lập tức di chuyển, người của 303 có chút không thích ứng kịp với tiết tấu này, còn muốn thương lượng thì cô Tứ lập tức lạnh mặt nói: “Nếu không chịu nổi nữa thì cứ theo đường cũ mà về đi."
Đám người Lưu Hàn Thu lập tức không dám nói gì nữa, thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ theo chúng tôi ra cửa.
Cô Tứ đi trước dẫn đường, vốn tưởng anh ấy sẽ dẫn chúng tôi vào hang trộm, bởi vì sau khi anh ấy vào đó rồi trở ra mới đột nhiên thay đổi kế hoạch ban đầu.
Nhưng không, anh ấy chỉ chạy nhanh hơn về hướng chúng tôi đã sớm định ra, giống như không cảm nhận được những bụi gai, tốc độ của anh ấy không hề chậm lại.
Chúng tôi gắng sức chạy theo sau anh ấy, nhưng lại không dám nói gì, vì trông anh ấy hiện giờ thật sự có hơi đáng sợ.
“Cô Tứ, chuyện gì xảy ra vậy?” Lão Yên chạy nhanh hai bước: “Cho dù có gấp thì cũng đâu cần phải vội như vậy?”
“Bởi vì …” Cô Tứ chưa kịp nói hết câu thì phía sau đã vang lên một tiếng súng, anh ấy đột nhiên nâng cao giọng: “Mọi người mau nấp đi!”
Chúng tôi không kịp hỏi chuyện gì xảy ra đã vội tìm chỗ ẩn nấp gần nhất, nhanh chóng lấy vũ khí ra.
Bởi vì lần này phải đối mặt với thế lực bên ngoài nên hỏa lực mạnh hơn hai lần trước rất nhiều, hơn nửa túi đều chứa đầy đạn.
Tiếng súng ngày càng gần, tôi nghe thấy một trận tiếng ùng ục nhưng không hiểu đó là gì.
“Rõ ràng tôi đã bỏ thuốc vào cơm, ai mà biết bọn họ lại bỏ chạy được chứ.” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Động tác của tôi chợt dừng lại —— Đây không phải là lão Thịnh kiểm lâm sao?
Ý của ông ấy là gì, bỏ thuốc gì?
Tôi có chút không theo kịp, giống như biết tôi không hiểu, lão Thịnh lại nói: “Tôi thật sự có theo dõi bọn họ, nhưng người mặc đồ trắng kia quá lợi hại, làm tôi không thể theo dõi được.”
Con mịa nó, hóa ra tất cả chúng tôi đều bị gã này chơi một vố! Từ khi đón tiếp chúng tôi gã đã không có ý tốt, bây giờ ngẫm lại mới thấy chỗ nào của gã cũng đều đáng ngờ ...
****5:
Tôi nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, vừa rồi chắc là họ không nhìn thấy chúng tôi, vậy tại sao họ lại nổ súng?
Câu tiếp theo của lão Thịnh đã giải đáp được thắc mắc của tôi: “Tôi thực sự đã bỏ thuốc, tôi thực sự đã làm mà, xin mấy người đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Tôi lập tức thở hắt ra, xem ra tiếng súng vừa nãy là để trừng phạt lão Thịnh, hiểu rõ điểu này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng giây tiếp theo, lửa giận trong lòng tôi cũng dâng lên, cho dù lão Thịnh có đáng chết thì cũng không đến lượt mấy người nước ngoài này quyết định!
"Lão Yên, bây giờ nên làm gì?" Tôi thấp giọng hỏi.
Lúc tìm chỗ trốn tôi và lão Yên tình cờ đứng gần nhau, vậy nên chỗ trốn của chúng tôi cũng khá gần, nương theo ánh trăng mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy sắc mặt lão Yên tối sầm, chắc là do người mà ông ấy tìm cả hai lần đều có vấn đề.
Đầu tiên là sư phụ Dương, sau đó lại là kiểm lâm, hơn nữa cả hai lần đều được tính kế một cách lặng lẽ, nếu không phải cô Tứ phát hiện kịp thời thì chúng tôi đều đã chết rồi.
Nghe tôi hỏi, vẻ mặt lão Yên hơi dịu xuống, ông ấy đưa tay ra hiệu cho tôi, nói muốn ra xem tình huống thế nào.
Tôi không đồng ý lắc đầu, chúng tôi gần như không biết gì về tình huống bên đó, hơn nữa nghe động tĩnh thì có vẻ bên họ có không ít người, lúc này đi qua đó lỡ bị phát hiện thì việc có thể trốn thoát hay không cũng rất khó nói.
Lão Yên cắn răng nói: "Không được, tôi phải tới đó xem xem đối phương có phải là William hay không! Người này biết rất rõ từng đường đi nước bước của tôi, biết tôi sẽ tìm tới sư phụ Dương, cũng biết tôi sẽ qua đêm ở lâm trường này. Trường An, nếu không qua đó xem thì sau này tôi sẽ không yên tâm được.”
Ông ấy nói cũng có lý, hình như đối phương đã nắm giữ hết tất cả hành tung của chúng tôi, nếu không làm rõ thì tiếp theo có lẽ chúng tôi sẽ từng bước rơi vào nguy hiểm.
"Tôi đi với ông." Tôi nhanh chóng nói, lão Yên cũng không phí lời, ra hiệu cho tôi rồi dẫn đầu tiến lên.
Cả khu rừng yên tĩnh không có một tiếng động, tôi và lão Yên đã bước đi rất nhẹ nhưng vẫn đạp trúng đám lá cây rụng, phát ra tiếng xào xạt, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến đáy lòng chúng tôi run sợ.
Cuộc cãi vã bên đó vẫn đang tiếp diễn, giọng điệu van xin của lão Thịnh liên tục vang lên khiến tim tôi đập thình thịch.
Thì ra lão Thịnh bị bọn họ ép buộc, nếu không làm theo lời bọn họ nói thì sẽ bị bọn họ giết, ông ta cũng thật xui xẻo, nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu lại bị bọn họ bắt được, sau đó bị ép hại chúng tôi.
"Lão Thịnh, chuyện này phải trách ông." Vốn dĩ một mình lão Thịnh nói nguyên một tràng dài tôi nghe không hiểu gì cả, đột nhiên xuất hiện một giọng tiếng Trung không phải của lão Thịnh.
Người đàn ông này nói tiếng Trung rất lưu loát, vừa nghe đã biết người này không phải người nước ngoài, giọng nói hơi khàn, nghe có vẻ khá lớn tuổi.
Sắc mặt tôi trở nên lạnh lẽo, xem ra việc tên William kia có thể tác oai tác quái đều là nhờ sự giúp đỡ của những kẻ bán nước này.
Lão Thịnh nói với giọng nức nở: “Tôi, tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo