Một ông già khoảng năm mươi tuổi, hai tay nhét vào trong tay áo quân đội tiến lại gần nói: “Mấy người là lãnh đạo của thành phố à? Đi thôi, trời lạnh rét thế này. Vào uống một ngụm trà nóng nào. "
Có vẻ như lão Yên nói đúng, người kiểm lâm không hề nghi ngờ thân phận của chúng tôi mà đón tiếp chúng tôi vào căn nhà gỗ lớn nhất trong lâm trường, đầu tiên ông ta rót cho mỗi người một tách trà nóng lớn, sau đó mới sắp xếp bữa tối.
Bữa tối rất đơn giản, chỉ là một đĩa cơm chiên lớn chan tương ớt với một tô lớn không thể nhận dạng được là loại thịt nào.
"Không phải là đang đợi chúng tôi đến đấy chứ?" Lão Yên nuốt một ngụm nước bọt, hà ra hơi trắng, có chút xấu hổ nói.
Kiểm lâm họ Thịnh, trước câu dò hỏi của lão Yên, ông ta có chút câu nệ xoa xoa tay: “Trong rừng cũng chỉ có mấy thứ như vậy thôi, các vị lãnh đạo đừng chê.”
"Đại ca này, ông đừng nói như vậy, chúng tôi suốt dọc đường đã đói đến mức ngực sắp dán hết vào lưng rồi đây này, chỉ ước có chút đồ nóng hổi để ăn thôi đấy. Mấy món đồ ăn này của ông cũng thật đúng lúc. Nào, nào, mọi người cùng ăn đi." Lão Yên nói, đầu tiên bới cho cô Tứ một bát đầy rồi mới đến lượt chúng tôi.
Sau đó ông ấy nhìn về phía lão Thịnh: "Đại ca này, ông cũng đừng gọi chúng tôi là lãnh đạo nữa, chúng tôi cũng chỉ là người nghiên cứu cây thuốc giống như ông thôi."
"Sao có thể giống nhau được?" Lão Thịnh vẫn có chút câu nệ, sau khi lão Yên liên tục giải thích thì ông ta mới tin chúng tôi không phải lãnh đạo, nhưng ông ta vẫn không thả lỏng, chỉ múc một bát cơm chan tương ớt, tiện tay gắp hai miếng thịt rồi tìm một góc ngồi xổm mà ăn lấy ăn để, hình như là đang rất đói.
Lão Yên muốn hỏi cái gì đó, nhưng dạ dày lại không cho phép, đành phải vội vàng lấp đầy bụng trước đã, sau đó mới nhìn sang lão Thịnh cũng vừa ăn xong: “Tôi nói này đại ca, đội kiểm lâm không phải có khoảng mười mấy người à? Sao lại không thấy họ vậy.”
“À, giờ không phải là Tết Nguyên Đán sao? Mỗi năm vào dịp giao thừa, trong rừng chỉ có một người ở lại. Năm nay đến lượt tôi, bọn họ cũng chỉ vừa rời đi hôm nay thôi. Sau khi họ rời đi tôi mới nhận được thông báo mọi người đang đến. Việc này ..." Lão Thịnh nghĩ rằng lão Yên muốn truy cứu trách nhiệm những người rời bỏ chức vụ mà không được phép nên vội vàng giải thích.
Lão Yên xua tay: “Tôi chỉ tò mò thôi, đại ca, ông đừng căng thẳng như vậy.”
Lão Thịnh câu nệ cười cười không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã thả lỏng, nghĩ nếu lão Yên thật sự truy cứu trách nhiệm thì ông ta cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Nhưng ông ta đã nghĩ sai rồi, với thân phận của lão Yên, ông ấy cũng lười truy cứu chuyện này, hơn nữa người khác muốn về đoàn tụ với gia đình trong dịp Tết Nguyên Đán là chuyện hết sức bình thường.
"Đại ca này, tôi muốn hỏi ông một chuyện." Lão Yên nói.
Lão Thịnh vội vàng gật đầu: “Ông hỏi đi.”
"Ngoài chúng tôi ra, gần đây còn có ai khác vào rừng không?" Lão Yên cân nhắc một lúc lâu rồi hỏi ra vấn đề này.
Lão Thịnh a lên, rõ ràng là có chút kinh ngạc trước câu hỏi của lão Yên, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta giống như biết được chuyện gì đó, tôi vội vàng hỏi: “Có phải thật sự có người khác đi vào không?”
“Thật ra tôi cũng không biết có phải mình nghe nhầm hay không.” Lão Thịnh do dự, dường như không muốn nói cho lắm.
Lão Yên cười nói: "Cứ nói cho tôi đi, tôi nghe tai này lọt qua tai kia, sẽ không nói cho người khác đâu."
Mặc dù ngoài cửa chắc chắn không có người, nhưng lão Thịnh vẫn cảnh giác nhìn ngoài cửa một lúc, sau đó đóng cửa sổ lại, lúc này mới nói: “Tôi nói mấy người nghe, thứ đó có thể không phải là con người.”
Chúng tôi lập tức vểnh tai lên, lão Yên hưng phấn xoa xoa tay: "Đại ca, ông nói nhanh lên, mấy người chúng tôi thích nhất là nghe mấy chuyện kỳ quái như vậy đó!"
“Mấy người không phải làm nghiên cứu khoa học sao, thế mà cũng tin loại chuyện này nữa à?" Lão Thịnh có chút kinh ngạc, nhưng lại bị hai ba câu của lão Yên đánh lừa, người sau móc ra một điếu thuốc châm lửa cho lão Thịnh.
Sau khi tùy tiện xúi giục vài câu đã dụ được lão Thịnh kể lại hết tất cả những gì mình nhìn thấy.
Lão Thịnh hút điếu thuốc như một ẩn sĩ, sau đó có chút ngượng ngùng mà cười: “Theo quy định thì kiểm lâm không được hút thuốc, cho nên lâu rồi tôi không thấy thuốc lá. Thỉnh thoảng sẽ hút một hai điếu, hôm nay nhiều người như vậy nên sẽ không có chuyện gì đâu."
“Hiểu mà hiểu mà, bây giờ đang là mùa đông, đêm lại dài như vậy, thỉnh thoảng hút một hai điếu thuốc cũng là chuyện bình thường.” Lão Yên cười ha hả, giục ông ta nhanh chóng kể lại những gì mình nghe được.
Lão Thịnh phun ra một vòng khói, trong ánh mắt có chút mê mang, cũng có chút sợ hãi: “Thật ra cũng chỉ mới có hai ngày trước thôi, khi mọi người đều đã ngủ say, buổi tối bởi vì uống nhiều thêm mấy ly nước nên tôi bị mắc tiểu mà tỉnh. Thật sự không nhịn được nên mới bò dậy khỏi giường, muốn chạy ra ngoài giải quyết.”
“Tôi vừa giải quyết xong, đang định quay lại ngủ tiếp thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi tưởng là bọn đến trộm củi.” Lão Thịnh xoa mặt: “Cho nên tôi lấy một thanh gỗ rồi đến nơi có tiếng động, nhưng khi đến nơi thì lại không thấy gì cả”.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo