"Cố gắng hết sức? Nếu ông không đuổi hết công nhân trong lâm trường đi thì bọn chúng có trốn được không?” Giọng nói này rất khàn, không hề có ý dọa đến lão Thịnh, nhưng sát khí bên trong giọng nói vẫn khiến người ta phải rùng mình.

Tôi khựng lại một chút, ban đầu vốn nghĩ lão Thịnh giúp đỡ bọn họ nên có chết ngàn lần cũng đáng, nhưng giờ nghe thấy những gì họ nói, tôi lại cảm thấy có thể mình đã hiểu lầm ông ta rồi.

Nghĩ đến thuốc mà ông ta nhắc đến cùng với cái hang trộm kia, trong đầu tôi hiện ra một ý tưởng - Có lẽ lão Thịnh chỉ đang tương kế tựu kế mà thôi.

Lão Yên ở một bên cũng khựng lại, quay đầu nhìn tôi, sau đó nói khẽ: “Dù thế nào đi nữa cũng phải cứu ông ta.”

“Ừ!" Tôi cẩn thận khẽ đáp lại, cho dù lão Thịnh có bị tử hình thì người kết án ông ta cũng không thể là người ngoài.

Chúng tôi di chuyển từ từ đến đó, bọn họ có vẻ cũng do dự không biết có nên giết lão Thịnh không, điều này đã tạo cho chúng tôi rất nhiều thời gian.

Đợi đến khi chúng tôi cách họ tầm hai mét, nương theo ánh đèn, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: Lão Thịnh đang bị đè quỳ xuống bên ngoài ngôi nhà gỗ, ba người nước ngoài tóc vàng đang vây quanh ông ta, một trong số đó đang chĩa súng lục vào trán lão Thịnh.

Còn có một bóng người gầy gò, thoạt nhìn là người phương Đông, người này đứng yên đó, nhưng lại rất có khí thế, lão Yên vừa nhìn thấy người này thì sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đây là lão Hàm à?” Tôi hỏi.

Lão Yên lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy đó là ai?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi, nhìn thái độ lão Yên như vậy, nhất định ông ấy biết người này.

Lão Yên nheo mắt nhìn thân hình gầy gò đó, chậm rãi phun ra ba chữ: Diêm La Vương.

Diêm La Vương?

Tôi ngẫm lại ba chữ này, phát hiện rất phù hợp với người trước mặt, khí thế trên người của đối phương thật đáng sợ, người như vậy nhất định trên lưng có mang mạng người, hơn nữa còn có không ít, nhưng mà người này từ đâu đến?

"Tôi cứ tưởng người này đã chết từ lâu rồi." Lão Yên nói.

Chỉ trong một câu ngắn gọn này đã chứa đựng quá nhiều thông tin, tôi chỉ cảm thấy những chuyện trong đó không hề đơn giản.

Nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi, nên tôi chỉ có thể thầm nhớ trong đầu ba chữ “Diêm La Vương”, sau đó ra hiệu cho lão Yên, hỏi ông ấy xem có phải nên nghĩ cách cứu lão Thịnh trước hay không?

"Chờ một chút." Lão Yên co người lại, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm người trước mặt: “Nhân vật chính còn chưa xuất hiện, bọn họ làm loạn lâu như vậy chắc chắn sẽ không giết lão Thịnh đâu, chỉ là dọa ông ta một chút để có thể lợi dụng tiếp thôi.”

Tôi trốn ở trong bụi cây, da mặt tê dại vì lạnh nên đầu óc đâm ra cũng hơi ngốc: “Rốt cuộc bọn họ làm loạn lâu như vậy là muốn cái gì?"

"Đương nhiên muốn mạng của chúng ta." Lão Yên nhẹ nhàng thốt ra một câu, sau đó ánh mắt sắc bén: “Chỉ là không biết bọn họ có sẵn sàng để dùng mạng đổi mạng hay không thôi."

Đúng lúc này, từ chỗ của lão Thịnh truyền đến một giọng nói, chính là Diêm La Vương: "Lão Thịnh, chúng tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội nữa, có muốn sống tiếp nữa hay không thì phải xem ở ông rồi."

“Nhất định, nhất định." Lão Thịnh kích động muốn gật đầu, nhưng bởi vì súng vẫn đang áp vào người nên động tác của ông ta dừng lại, cả khuôn mặt trở nên cứng ngắc.

Diêm La Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía chúng tôi, tôi ngạc nhiên phát hiện đôi mắt của người này có màu xanh lam, trong bóng tối trông rất kỳ lạ. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy ánh mắt người này dường như chạm phải tầm mắt tôi, nhưng ngay sau đó lại nhìn sang chỗ khác như không có gì xảy ra.

“Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người, thân phận là gì?" Diêm La Vương nhẹ giọng nói.

Lão Thịnh vội vàng đáp: “Mười một người, tôi đã cố ý đếm qua. Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nhưng tôi không nghĩ bọn họ khó đối phó.”

"Hửm?" Diêm La Vương hừ lạnh một tiếng, lão Thịnh bị dọa sợ run lên, liên tục nói mình không có giấu diếm gì cả.

Diêm La Vương hoàn toàn không quan tâm lão Thịnh nói gì, chỉ vô cảm hỏi lại: “Trong số họ có người nào đặc biệt kỳ lạ không?”

"Mỗi người trong số họ đều rất kỳ lạ..." Lão Thịnh lẩm bẩm.

Diêm La Vương cúi đầu nhìn ông ta, ông ta lập tức nuốt câu nói đó xuống, một lúc sau lại đột nhiên vỗ trán: "Có, có một người không giống với bọn họ!"

"Ai?" Dù cách rất xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được khí thế trên người Diêm La Vương đã thay đổi, người này thế mà lại có chút khẩn trương, điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn là hô hấp của lão Yên bên cạnh cũng đột nhiên trở nên nặng nề hơn.

Lão Thịnh không dám tỏ vẻ bí mật với Diêm La Vương, vội vàng nói: “Người đó thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, mặc áo khoác trắng, vẻ mặt lạnh lùng, không nói chuyện. Ngồi ở chỗ đó khiến người khác không dám đến gần.”

Người mà ông ta đang miêu tả chính là cô Tứ, cũng đúng, những người như cô Tứ dù ở chỗ nào cũng sẽ dễ dàng bị chú ý, lão Thịnh không để ý đến anh ấy mới là lạ.

“Người đó vậy mà thật sự tới đây..." Diêm La Vương khẽ nói, từ giọng điệu của người này cho thấy, hẳn là người này có quen biết cô Tứ.

Lúc này, lão Yên cau mày ra lệnh: "Trường An, đi tìm cô Tứ, nói cho ngài ấy biết Diêm La Vương cũng ở đây, kêu ngài ấy chú ý chút!"

0.13740 sec| 2414.688 kb