Ông ấy gõ gõ xuống đất, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, theo lý mà nói, la bàn chính là một vật bất ly thân, thường sẽ không để mất được. Nếu lão Thịnh không nói dối thì chắc chắn lúc đó đã có người ở đây, chỉ vì lão Thịnh tới nên mới không kịp lấy la bàn."
"Nơi này chỗ nào cũng đều có thể giấu người, lão Thịnh không nhìn thấy cũng bình thường thôi." Lưu Hàn Thu không đồng tình nói, ông ta cho rằng lão Yên đang chuyện bé xé ra to.
Lão Yên a một tiếng: “Tự ông nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi ngẫm lại xem, lúc đó lão Thịnh đang đứng ở đâu.”
Lưu Hàn Thu không để tâm liếc nhìn một cái, sau đó sắc mặt thay đổi, cũng không nói gì nữa, lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Phát hiện ra rồi? Với vị trí của lão Thịnh lúc đó, nghe thấy tiếng động thì ông ta chắc chắn sẽ chạy tới, trừ khi bọn họ có phép thuật, nếu không thì chỉ có thể đứng yên tại chỗ mới không bị chú ý.
Lão Thịnh không nói sau đó nghe thấy động tĩnh, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là, người nọ căn bản không hề cử động!"
"Nhưng sao có thể giấu được người ở nơi như thế này được?" Lưu Hàn Thu không cam lòng bị lão Yên mắng, đen mặt hỏi.
Lão Yên lấy la bàn trong tay ra, cười ha ha: “Làm nghề trộm mộ, giỏi nhất đương nhiên là đào hang.”
“Đào hang?" Lưu Hàn Thu cười nhạo một tiếng: “Một cái hang lớn như vậy, sao lão Thịnh có thể..."
Ông ta nói được một nửa thì dừng lại, sau đó nói nếu lão Thịnh không nhìn kỹ, hơn nữa trời đã tối thì đúng là rất có khả năng sẽ bỏ qua cái hang này.
Sau đó bọn trộm mộ đợi lão Thịnh rời đi rồi mới bịt kín cái hang trộm, không, cũng có thể sau khi lão Thịnh rời đi bọn họ đã bò ra ngoài trộm đồ, sau đó lợi dụng hang trộm này để trốn thoát.
Tôi đá một hòn đá sang bên cạnh và nói: “Không đúng lắm. Nếu thực sự là nhóm người kia thì bọn họ trộm đồ trong lâm trường để làm gì?”
“Để che mắt.” Cô Tứ đột nhiên nói: “Có lẽ trong lâm trường có thứ bọn họ muốn, mà đối phương biết chúng ta tới, cho nên mới làm mấy hành động che mắt này, khiến chúng ta không biết rốt cuộc bọn họ lấy thứ gì.”
Theo lời anh ấy nói, lão Yên cũng thành công tìm ra được hang trộm. Thật ra cũng không khó tìm cho lắm, đối phương không thèm tâm chỉ dùng một tảng đá chặn lên, đại khái có thể do lão Thịnh tự mình dọa mình nên mới bị bọn họ lừa gạt qua cửa.
Nhưng lão Yên lại không đồng ý với cách nói của tôi: “Không phải là lừa gạt qua cửa, mà là bị ánh sáng làm cho mờ mắt!”
Tôi dựa theo lời ông ấy nói, đặt mình vào hoàn cảnh đó rồi suy nghĩ, đúng là nếu tôi ở trong vị trí của lão Thịnh thì tảng đá này sẽ là thứ dễ bỏ qua nhất.
Lão Yên dời tảng đá đi, một cái hang trộm có thể chứa khoảng một người đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi, nhìn độ bằng phẳng của hang trộm, có vẻ như đối phương là cao thủ.
“Rốt cuộc là thứ gì lại khiến cho bọn họ cố gắng ăn trộm như vậy, còn phải thông qua hang trộm để trộm cho bằng được?” Lão Yên sờ sờ cằm.
Ông ấy còn chưa kịp phản ứng thì cô Tứ đã lao thẳng xuống hang trộm và biến mất ngay trước mặt chúng tôi.
Tôi ấp úng hỏi lão Yên có muốn đi theo không, lão Yên lắc đầu nói chúng tôi cứ chờ xem đã, dù sao thì chúng tôi cũng không thể theo kịp tốc độ của cô Tứ.
"Bên ngoài lạnh thật." Lưu Hàn Thu kêu lên, lão Yên lập tức bảo ông ta vào nhà chờ, nhưng không biết ông ta đang nghĩ gì mà lại không muốn vào.
Lão Yên mặc kệ ông ta, cúi đầu nghiên cứu la bàn, sắc mặt ngày càng nghiêm túc.
Tôi tưởng la bàn có vấn đề, nhưng lão Yên lại lắc đầu nói không có, chỉ là những hoa văn trên mặt la bàn này trông có chút quen mắt.
“Khụ khụ, trước kia ông cũng đã từng làm việc này rồi, nhìn quen mắt không phải là bình thường sao?" Tôi ho khan hai tiếng: "Hơn nữa, hiện tại chúng ta cũng dùng loại la bàn này mà, tôi còn mang theo một cái trong balo này."
“Cậu có mang theo la bàn?" Hai mắt lão Yên sáng lên.
Tôi nhìn ông ấy một cách kỳ quái, la bàn là trang bị thiết yếu của chúng tôi, sao ông ấy lại có thể hưng phấn như vậy?
Lão Yên không quan tâm tôi có ngạc nhiên hay không, giục tôi nhanh chóng lấy la bàn ra, tuy không biết ông ấy định làm gì nhưng tôi vẫn quay vào nhà lấy la bàn từ trong balo ra.
Tôi vừa định đưa nó cho lão Yên thì phát hiện ông ấy đã vào nhà, lấy la bàn của tôi đặt cạnh la bàn mà lão Thịnh nhặt được rồi cẩn thận so sánh!
****4:
“Có gì khác biệt à?" Tôi nhìn sơ qua, thấy ngoại trừ cái của tôi mới hơn một chút thì chẳng có gì khác nhau cả.
Lão Yên không để ý đến tôi, ông ấy để chúng lại gần chiếc đèn và cẩn thận nhìn, gần như là so sánh từng centimet.
Thấy lão Yên như vậy, chúng tôi sợ làm phiền đến mạch suy nghĩ của ông ấy nên không nói chuyện nữa, một lúc lâu sau ông ấy đột nhiên đứng dậy, đầu suýt chút nữa đụng trúng bàn, hưng phấn chỉ vào đáy hai chiếc la bàn và nói: “Mấy người nhìn xem!"
Tôi nhìn vào chỗ ông ấy chỉ, lúc đầu còn không nhìn thấy có vấn đề gì. Nhưng vài giây sau tôi chợt phát hiện ra có một sự khác biệt rất nhỏ giữa hai chiếc la bàn, đó là một biểu tượng hình móc câu trên chiếc la bàn mà người kiểm lâm nhặt được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo