Tôi kinh ngạc nhìn lão Yên, có chút không hiểu ý của ông ấy, kêu cô Tứ chú ý là sao? Chẳng lẽ tên Diêm La Vương này có thể sánh ngang với cô Tứ?

****6:

Lão Yên đẩy tôi: “Bảo cậu đi thì đi đi, nhanh lên, đừng chần chừ nữa!”

Nhìn dáng vẻ của ông ấy, tôi cũng biết đây không phải chuyện đơn giản, nên đành phải ra hiệu ông ấy cẩn thận, sau đó cẩn thận lùi lại.

Kẽo kẹt …

Một tiếng động giòn tan vang lên, tim tôi như vọt lên tận cổ họng, tôi căn bản không chú ý đến cành cây dưới đám lá rụng dày đặc, âm thanh này nếu là lúc bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng trong loại hoàn cảnh này thì ...

"Ai?"

Quả nhiên, Diêm La Vương quát lớn một tiếng, sau đó nhấc chân, đi chậm về phía bên này.

Tôi nằm xuống, không dám cử động, lúc này chỉ có thể đánh cược một lần, bởi vì nếu chạy không chừng sẽ càng chết nhanh hơn.

Tôi liều mạng nháy mắt với lão Yên, ông ấy cũng biết hiện tại không phải lúc cậy mạnh nên đã chôn cả người vào bụi cây, cho dù Diêm La Vương có đến gần cũng sẽ không thể nhìn thấy ông ấy.

Khi tiếng bước chân ngày càng đến gần, hơi thở của tôi cũng ngày càng dồn dập.

Tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghĩ hồi nữa Diêm La Vương đến thì nên trốn thế nào mới có tỷ lệ thành công cao nhất.

Tất nhiên, tôi không ngốc đến mức nghĩ bản thân có thể đối đầu trực diện với người này. Người có thể khiến cô Tứ phải chú ý, tôi đoán người này chỉ cần dùng một tay thôi cũng đã có thể bóp chết tôi rồi.

Khoảng cách hai mét trong nháy mắt lại được rút ngắn lại, nhưng tôi vẫn chưa tìm được đường thoát thích hợp, bởi vì dù chạy thế nào cũng sẽ gây ra tiếng động rất lớn, đến lúc đó khó tránh khỏi việc bị bọn chúng truy đuổi!

Trong khu rừng rậm rạp như này, một khi đã bị truy đuổi thì sẽ rất khó để cắt đuôi.

Vào một ngày lạnh như vậy, trên trán tôi toát hết mồ hôi lạnh.

Tôi trơ mắt nhìn Diêm La Vương tiến lại gần và đặt tay lên bụi cây nơi mình đang ẩn nấp, mắt thấy bụi cây giây tiếp theo sắp bị vén ra.

Tôi nín thở, đặt tay lên súng, nếu thật sự không thể trốn thoát thì tôi đành phải cứng đối cứng vậy!

"Diêm La Vương." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, tôi quay người lại thì nhìn thấy cô Tứ, không biết anh ấy đã đứng gần chỗ tôi đang trốn từ lúc nào, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Diêm La Vương.

Anh ấy đặt hai tay bên hông, không cầm theo bất kỳ vũ khí nào, cứ vậy mà để lộ thân hình trước mặt Diêm La Vương và đám người tóc vàng mắt xanh kia.

Ba người nước ngoài kia đá văng lão Thịnh ra chỗ khác, ba khẩu súng lập tức chĩa vào cô Tứ, chỉ cần anh ấy cử động một chút thôi là sẽ lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay.

Tay Diêm La Vương dừng lại, sau đó thu về: "Thì ra là ngài!"

"Sao anh lại tới đây?" Cô Tứ giống như đang nói chuyện phiếm mà tiến lên hai bước.

Ba người nước ngoài kia quát lên mấy câu gì đó, nhưng lại bị Diêm La Vương xua tay ngăn lại.

Đôi mắt màu xanh lam đầy oán độc của Diêm La Vương nhìn thẳng về phía cô Tứ, giọng nói càng khàn hơn: "Năm đó ngài hủy hoại tôi thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ, dĩ nhiên là tôi muốn tới đây để báo thù."

Cô Tứ hoàn toàn không quan tâm đến sát ý trong giọng nói của Diêm La Vương, bình tĩnh nói: “Anh không thể báo thù được đâu, quay về đi.”

Lời nói của anh ấy không hề có ý coi thường đối phương mà giống như đang thảo luận về thời tiết hơn, nhưng vẻ mặt của Diêm La Vương lại hơi thay đổi: "Ha hả, sao ngài biết tôi không thể báo thù được?"

Cô Tứ ồ một tiếng, lướt thẳng qua tôi rồi đến trước mặt Diêm La Vương, nhìn chằm chằm vào đối phương và nói: "Nếu anh thật sự muốn báo thù, anh sẽ không dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy."

“Ngài!" Diêm La Vương tức giận nói, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, trở thành bộ dáng vô dục vô cầu.

Tôi chợt cảm thấy có chút mâu thuẫn, trước khi cô Tứ bước ra, tôi vốn còn cảm thấy khí thế trên người Diêm La Vương rất kinh người, nhưng bây giờ khi hai người họ đứng cạnh nhau như thế, tôi lại cảm thấy như hàng nhái đã gặp được chính chủ.

Cô Tứ mới thực sự là một người siêu phàm thoát tục, khí chất của Diêm La Vương tuy cũng không tầm thường, nhưng vẫn chỉ nằm trong phạm vi con người mà thôi.

Tôi rất khâm phục bản thân lúc này còn có thể chú ý đến khí chất của hai người họ, nhưng rất nhanh sau đó tôi lại mất tập trung.

Bởi vì tôi nhìn thấy cô Tứ đặt tay lên vai Diêm La Vương, cơ thể của người sau hạ xuống, kế đó lại mỉm cười như thể âm mưu của mình đã thành công: “Thoạt nhìn ngài rất lạnh lùng ít nói, nhưng đáng tiếc … ngài lại vĩnh viễn quan tâm đến mạng sống của một vài con sâu cái kiến khác."

Nghe vậy, trong lòng tôi thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng né sang một bên, giây tiếp theo tôi nhìn thấy Diêm La Vương không màng đến sự kiềm chế của cô Tứ, vươn tay rút súng từ trong ngực ra bắn về phía tôi.

Đoàng!

Viên đạn ghim vào bên cạnh tôi, chỉ cần lệch thêm một chút nữa là đã bắn thủng đầu tôi rồi, tôi nhìn sang thì thấy cô Tứ đang dùng tay trái nắm chặt cánh tay cầm súng của Diêm La Vương, sắc mặt anh ấy càng lạnh lẽo hơn: “Quay về đi!"

0.12429 sec| 2408.055 kb