Nghĩ như vậy, trời dần dần sáng, Côn Bố không quay lại, cô Tứ cũng không trở về đội.
“Ui, sao chỉ trong một đêm lại mất đi một người rồi vậy? Không lẽ đã xuất gia làm hòa thượng rồi đó chớ?" Đồ Tể vừa mới tỉnh lại, mắt còn chưa mở hoàn toàn đã quen thói chế nhạo chúng tôi.
Cô Thu cau mày, nhưng cô ấy không thèm nói nhảm, thay vào đó là lấy từ trong túi ra một vật màu đen có kích thước bằng quả bóng thủy tinh rồi ném qua.
Đồ Tể bị dọa sợ liên tục lùi lại phía sau, chỉ nghe “tạch” một tiếng, quả cầu thủy tinh đen kia lập tức nổ tung trước mặt Đồ Tể, bụi bay lên trực tiếp khiến cho đám người Lưu Hàn Thu bị sặc tỉnh.
Chỉ thấy bọn họ hoảng hốt xua tay để phủi bụi, khiến chúng tôi muốn cười mà không được.
Khoái Đao hét lên: "Cái quái gì thế này? Sao mới sáng sớm lại có nhiều bụi thế?"
Sau tiếng quát này thì đám người bọn họ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, Đồ Tể tố cáo cô Thu một tràng dài.
Sắc mặt Lưu Hàn Thu âm trầm chất vấn lão Yên, nếu đã đồng ý hợp tác, bản thân ông ta cũng đã lùi một bước, vì sao mấy người còn ép người quá đáng như vậy?"
“Ép người quá đáng?" Lão Yên lặp lại một cách đầy mỉa mai: "Người có học thức đúng là nói năng khác hẳn, còn biết dùng từ mới mẻ. Nhưng mà họ Lưu này, trước khi chất vấn tôi thì ông nên hỏi cái tên Đồ Tể kia trước, nói như vậy là có ý gì?
Tôi nói cho ông biết nhá, nếu như muốn xuất gia làm hòa thượng thì ở đây ông là thích hợp nhất, ngay cả tóc cũng không cần cạo.”
Lưu Hàn Thu bị lão Yên nói đến không trả lời được, hồi lâu mới như yếu thế cười cười: "Lão Yên này, đây không phải chỉ là một câu nói vô tình thôi sao? Cấp dưới của ông ném vật như vậy qua đây có thể giết chết người đó."
“Vật nhỏ như vậy đã có thể giết chết mấy người á. Chậc chậc, mặc dù biết người ở 303 không giỏi dùng vũ lực, nhưng như này cũng thực sự quá yếu rồi!"
Cô Thu lại lấy ra mấy quả cầu đen giống như cái trước ước lượng trên tay, rất có khí thế mấy người không nói chuyện đàng hoàng là tôi lại ném sang mấy quả cho mà coi, dọa cho đám người Lưu Hàn Thu không dám nói gì.
Tôi lặng lẽ đến gần cô Thu và mỉm cười nịnh nọt: "Chị Thu, đây là gì vậy?"
“Cậu muốn?" Cô Thu liếc nhìn tôi, tôi vội vàng gật đầu tỏ vẻ muốn.
Cô Thu trực tiếp ném mấy quả trên tay cho tôi, phủi tay thản nhiên nói: “Này chỉ là mấy thứ tôi tạo ra lúc buồn chán để hù dọa bọn trẻ thôi. Muốn thì cứ lấy đi.”
Tôi vội vàng đón lấy mấy thứ này rồi cẩn thận giấu trong ngực, gì mà để dọa nạt bọn trẻ chứ, này đơn giản chỉ là lý do cô Thu nói ra nhằm cố ý kích thích đám người Lưu Hàn Thu thôi.
Tôi biết nếu ném thứ này khi đang chiến đấu với kẻ thù thì chắc chắn sẽ có tác dụng không ngờ đến!
****0:
Quả nhiên cô Thu vừa nói xong lời này thì sắc mặt của đám người Lưu Hàn Thu đều tối sầm lại, cô Thu nói vậy tương đương với việc coi bọn họ là đám con nít ranh, khó trách bọn họ sẽ trở mặt.
Nhưng sự uy hiếp của cô Thu còn đó, bọn họ cũng không dám xì xào điều gì.
"Lão Yên, sao chúng ta vẫn chưa xuất phát?" Nhưng quả nhiên bọn họ không muốn chúng tôi yên, chẳng được bao lâu lại bắt đầu gây sự.
Sau khi Lưu Hàn Thu thu dọn đồ đạc xong thì lại tỏ vẻ không đi sẽ không kịp.
Lão Yên đương nhiên cũng không phải đèn cạn dầu, trực tiếp mở miệng chặn họng ông ta: "Muốn đi thì mấy người đi trước đi. Chúng tôi không vội, dù sao tốc độ của chúng tôi cũng rất nhanh."
Tuy lời này của ông ấy có chút mỉa mai nhưng quả thực không hề sai, thể lực đám người Lưu Hàn Thu nhìn chung không bằng chúng tôi, đi được một đoạn là lại phải nghỉ một chút, gặp đoạn đường khó đi là lại đi càng chậm.
Nếu không phải do bọn họ thì bây giờ chúng tôi nhất định không chỉ mới tiến vào núi Cửu Hoa.
Vì vậy Lưu Hàn Thu không thể phản bác được lời này, ấp úng nói: "Lão Yên, ông nói vậy là không đúng rồi, cô Tứ nói chúng ta nên cùng nhau hành động, ông đây là muốn làm trái ý ngài ấy sao?"
“Đúng là nhét chữ vào mồm mà, này, cô Tứ cũng đâu có nói chúng ta phải giống một cặp đôi đang yêu dính liền nhau như hình với bóng đâu đúng không?" Lão Yên nhanh chóng trả lời, lúc này tôi mới nhận ra miệng lưỡi của lão Yên thật ra không hề yếu chút nào, chỉ cần nói một câu cũng đủ khiến đối phương tức đỏ cả mặt ..
Rõ ràng Lưu Hàn Thu không phải người giỏi nói chuyện, lúc này Trường Không giống như hộ pháp bước tới: "Lão Yên, miệng lưỡi nhanh nhẹn cũng không có tác dụng gì đâu, nếu trì hoãn việc quan trọng, ông có gánh nổi trách nhiệm không?"
Một câu của anh ta đã đánh trúng điểm chí mạng của chúng tôi, nhiệm vụ này vốn rất khẩn cấp, William và nhóm trộm mộ kia hiện không rõ tung tích, không ai trong chúng tôi biết bọn họ đang ở đâu, đã tìm được phù đồ chín tầng chưa?
Nếu như để bọn họ nhanh chân tìm được trước thì mặt của người ở 701 sẽ bị vả rất đau.
Dù sao trước đây cũng đã bị vả mặt một lần, lần này lão Yên không muốn lịch sử lặp lại, cho dù không phải vì chuyện của quốc gia thì ông ấy vẫn phải đấu tranh vì thể diện của chính mình.
"Ba tiếng, nếu sau ba tiếng cậu ta không trở lại, chúng ta lập tức xuất phát." Lão Yên suy nghĩ một chút, nhưng cũng không kiên trì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo