Lão Yên kìm nén cơn tức giận xuống, trừng mắt nhìn Diêm La Vương rồi đỡ tôi đi từ từ về phía trước, đi được một đoạn thì tôi nghe thấy tiếng của đám người Nha Tử đuổi theo sau.
"Trường An, cậu sao rồi?" Nha Tử vây quanh tôi và lo lắng hỏi.
Cô Thu ồ một tiếng: “Sao lần nào cậu cũng đều bị thương vậy?"
Tôi bị cô ấy hỏi mà cười khổ không thôi, tôi cũng đâu muốn bị thương, nhưng đây là chuyện tôi có thể quyết định được sao?
Những người này chính là đang cố gắng đối phó tôi, tôi có thể làm gì được đây?
Bởi vì vết thương ở thắt lưng nên tôi đi lại rất khó khăn, Nha Tử không nói lời nào liền cõng tôi trên lưng, Côn Bố và cô Thu bảo vệ hai bên tôi, chỉ có lão Yên là có vẻ hơi lơ đãng.
“Ông đang lo lắng cho cô Tứ à?” Cuối cùng tôi cũng nói chuyện bình thường được, nhưng vết thương lại hơi ẩn ẩn đau nên giọng không lớn lắm.
Lão Yên lắc đầu, tôi tò mò hỏi nếu không lo lắng thì sao lại lơ đãng như vậy?
Ông ấy quay đầu lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tôi chỉ là nghĩ, tại sao Diêm La Vương lại tới đây?"
“Không phải gã hợp tác với đám người William à?" Cô Thu nói: “Cho nên gã mới muốn giữ chân chúng ta ở trên núi."
"Sai rồi." Lão Yên lắc đầu: "Nếu tôi là William, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm ra phù đồ chín tầng trong truyền thuyết.
Bọn họ đã có nửa cuộn giấy da ghi lại tung tích của phù đồ chín tầng, chắc chắn sẽ tìm thấy nó nhanh hơn chúng ta!
Gã chỉ cần tìm thấy phù đồ chín tầng và đem những gì bản thân muốn ra nước ngoài là được, căn bản không cần thiết phải phí sức để đối phó với chúng ta.”
"Đầu tiên là sư phụ Dương, sau đó là lão Thịnh. Trước không nói tại sao gã lại biết rõ tung tích của tôi như vậy, chỉ riêng việc gã không có lý do gì để làm việc này, tôi nghi ngờ sư phụ Dương vẫn còn nói dối chuyện gì đó." Lão Yên đen mặt nói.
Côn Bố ồ một tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày tràn đầy sát khí: “Nói vậy nghĩa là có người muốn đục nước béo cò?"
Tôi theo bản năng nhìn về phía Lưu Hàn Thu, bởi vì chuyện này rất giống với thủ đoạn ông ta đối phó với đội trưởng Bạch, ông ta sẽ vùi kế hoạch của mình vào trong kế hoạch của người khác, sẽ không ai biết được ông ta đã làm chuyện đó, chỉ là khuôn mặt ông ta bị bao phủ trong bóng tối, khiến tôi không thể nhìn ra dấu vết gì.
"Tôi cũng không biết. Hiện tại hết thảy vẫn chỉ là suy đoán, còn phải xem cô Tứ có thể moi được manh mối gì hữu dụng từ miệng Diêm La Vương hay không." Lão Yên không chắc chắn nói.
Côn Bố lắc đầu: "Khó lắm, e rằng ngài ấy không thể ra tay tàn nhẫn với Diêm La Vương đâu."
Thật ra tôi cũng phát hiện vừa rồi cô Tứ căn bản là không dùng hết sức, ngay cả hoạt thi như Tàm Tùng anh ấy cũng chả thèm để vào mắt, mấy người này sao có thể là đối thủ của anh ấy được, sao có thể để bọn họ kéo dài thời gian lâu được như vậy?
Điều khiến tôi tò mò là anh ấy với Diêm La Vương có quan hệ gì, sao lại nương tay với Diêm La Vương?
"Không ai biết bọn họ có quan hệ gì." Không ngờ lão Yên lại lắc đầu: "Tôi chỉ biết ngài ấy luôn nương tay với Diêm La Vương. Bảy năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ, Diêm La Vương đáng lẽ phải chết dưới tay cô Tứ, hiện tại xem ra lúc đó đã ngài ấy đã thả gã đi.”
Sắc mặt lão Yên có chút bất đắc dĩ, kỳ thật những người làm việc như đi trên lưỡi đao như chúng tôi luôn tin tưởng 100% vào đồng đội, cũng tàn nhẫn 100% đối với kẻ địch, nếu không bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Với tính cách lạnh lùng như cô Tứ càng phải là như thế.
Nhưng không ngờ lại có người khiến anh ấy luôn phải nhượng bộ, mấu chốt là người này dường như còn không hề cảm kích.
Tôi chợt nhận ra, cô Tứ đã bảo Diêm La Vương trở về hai lần, điều này chứng tỏ anh ấy biết Diêm La Vương chưa chết, mà hơn nữa, chính anh ấy là người đã che giấu Diêm La Vương!
Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên, lão Yên cũng không phủ nhận suy đoán của tôi, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nói một câu chuyện của cô Tứ không phải là chuyện chúng tôi có thể xen vào để đuổi tôi đi.
"Đừng nghĩ nữa, tối nay tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi." Lão Yên vẫy vẫy tay, ngay cả ông ấy cũng không dám xông vào rừng khi trời tối như vậy.
Trong núi sâu rừng già cho dù là mùa đông thì vẫn có thú dữ, lỡ như làm kinh động đến chúng thì sẽ lại là một trận chiến đẫm máu nữa, huống chi bây giờ tôi còn đang bị thương, căn bản không thích hợp hành động.
Lưu Hàn Thu liếc nhìn lão Yên: “Trước đó ông đã tính toán lộ trình chưa?”
Lão Yên không rõ ý vị liếc nhìn Lưu Hàn Thu, sau đó nói: “Có, nhưng chỉ sợ bây giờ không thể đi được. Nếu cứ tiếp tục như kế hoạch trước đó thì dù có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để dùng."
Lưu Hàn Thu nghe xong không có phản ứng gì, tôi không khỏi nghĩ có lẽ chúng tôi đã thật sự nghi ngờ nhầm người rồi...
"Phương hướng đại khái vẫn không thay đổi, nhưng lộ trình cần phải điều chỉnh một chút. Chúng ta có thể tìm được một nơi thích hợp để nghỉ ngơi hay không, cứ xem ý trời đi."
Lão Yên hờ hững nói, nhưng thấy ông ấy không hề do dự đi về phía trước, tôi lập tức nghi ngờ thật ra ông ấy biết nên đi đâu, chỉ là cũng nghi ngờ Lưu Hàn Thu giống tôi nên mới không nói ra sự thật.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo