“Tôi đi xem tình hình thế nào.” Côn Bố nói.

Lão Yên muốn đi cùng anh ta thì bị Côn Bố chỉ thẳng vào vai, bảo ông ấy đừng xem nhẹ vết thương, cứ bảo toàn thể lực trước, ông ấy là người duy nhất có thể tìm hiểu được tình hình chỗ này.

Nhìn bóng lưng Côn Bố, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi anh ta đi xa rồi tôi mới vỗ đầu nói: “Sao anh ta không sử dụng cổ trùng?"

Hình như trước đây Côn Bố chưa từng trực tiếp ra ngoài thăm dò, anh ta sẽ luôn thả cổ trùng ra trước, nếu thực sự có vấn đề gì thì mới tự mình ra tay.

Nhưng lần hành động này anh ta lại chưa từng sử dụng cổ trùng lần nào cả, trước đó tôi còn tưởng là do chưa đến lúc dùng, nhưng lần này rõ ràng có gì đó không đúng.

Sắc mặt lão Yên hơi thay đổi, sau đó khẽ nói: “Sợ là cậu ta không còn cổ trùng để dùng nữa.”

"Không thể nào?" Tất cả chúng tôi đều hít vào một hơi, Côn Bố không có cổ trùng, kia vẫn là Côn Bố à?

Lão Yên thở dài nói ông ấy cũng không biết tình hình cụ thể của Côn Bố, nhưng nếu đã không trốn tránh nhiệm vụ lần này thì có nghĩa cậu ta vẫn còn có thứ gì đó để dựa vào, bảo chúng tôi không cần phải lo lắng quá nhiều.

Cô Thu vẫn không yên tâm, lặng lẽ đuổi theo Côn Bố bất chấp sự ngăn cản của lão Yên.

Nha Tử và lão Yên cũng không muốn ở lại, nhưng xét đến việc tôi đang bị thương cần được chăm sóc nên vẫn cố nhẫn nhịn.

"Sao im lặng thế?" Tôi ngạc nhiên hỏi, ngoài tiếng hét của Đồ Tể lúc nãy thì tôi không hề nghe thấy âm thanh nào khác nữa, điều này không bình thường chút nào.

Vẻ mặt của lão Yên đột nhiên thay đổi, có cảm giác như cơn bão đang ập đến: "Con mịa nó, chúng ta bị Lưu Hàn Thu lừa rồi!"

Chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra, nếu thật sự trong miếu thờ có thứ gì đó, thì dù đám Lưu Hàn Thu có vô dụng đến đâu cũng sẽ không thể im hơi lặng tiếng mà bị giết được, điều này chứng minh bọn họ cố ý làm vậy.

“Đi xem xem.” Lão Yên đỡ tôi đi về phía ngôi miếu.

Nhưng ông ấy không hề bị cơn tức giận át đi lý trí, trong từng hành động vẫn rất cẩn thận.

Chỉ mới đi được hai bước, cô Thu đã làm động tác chỉ chỉ vào cửa sổ phía sau của ngôi miếu, ra hiệu để cô ấy xem trước.

Cô ấy chạm nhẹ vào cửa sổ, gần như không phát ra âm thanh nào, dựa sát cửa sổ nhìn vào bên trong, sau đó đen mặt quay lại: “Bọn họ không sao cả.”

Quả nhiên là vậy!

Lão Yên thở hổn hển, nhưng sau đó lại cười lạnh: “Bao nhiêu năm rồi mà ông ta vẫn dùng thủ đoạn như vậy, Trường An, nhớ cho kỹ, cậu không cần phải khách khí đối với loại người này. Nếu để tôi biết sớm một chút thì tôi sẽ không để bọn họ tới."

"Là ông kêu bọn họ tới sao?" Cô Thu trợn trắng mắt, lão Yên xấu hổ cười, sau đó nói cô nói nhiều quá.

Nhưng bị bọn Lưu Hàn Thu lừa còn tốt hơn là trong miếu thờ có nguy hiểm, chúng tôi cũng không ngốc đến mức cứ nhất quyết phải ở bên ngoài, vội vàng đi vòng ra cửa chính thì nhìn thấy vẻ mặt của Côn Bố và Nha Tử đều đen như nhau.

Đồ Tể và Khoái Đao đang đứng trước mặt họ, khi nhìn thấy chúng tôi đi tới, người trước còn cười mỉa mai: "Khoái Đao cậu nhìn xem, đây là những người đến từ 701! Đều là tinh anh đấy nhá, tôi khinh, chỉ có ngần ấy dũng khí.

May là không nghe theo bọn họ, nếu không chỉ sợ hôm nay chúng ta sẽ chết cóng, biến thành que kem ở bên ngoài rồi."

Sắc mặt của chúng tôi đều tối sầm lại, chúng tôi có thể đánh một trận ra trò với họ ngay tại đây luôn, cái kiểu xúc phạm bằng lời nói này thực sự không thể chấp nhận được.

“Ha hả, người 303 đúng thật là có bản lĩnh, trước thì liếm mặt cầu hòa, giờ đánh bậy đánh bạ chiếm được ưu thế thì lại nhảy nhót y như tên hề vậy.

À mà Lưu Hàn Thu đâu rồi, sao ông ta không ra mặt mà lại phái hai con chó đứng đây sửa bậy vậy?" Cô Thu lập tức nói mỉa, sau đó mặt không đỏ tim không đập bước về phía trước đẩy hai người họ ra, nghênh ngang bước vào miếu thờ.

Sau đó nghe thấy giọng cô ấy lớn tiếng nói: "Này, lão Yên, mọi người vào nhanh đi, tôi chiếm chỗ tốt cho mấy người nè."

Lão Yên mỉm cười bất đắc dĩ dẫn chúng tôi vào trong.

Đồ Tể và Khoái Đao vốn đến để cười nhạo chúng tôi cũng đi theo phía sau với vẻ mặt không hề thay đổi.

Khoái Đao nãy giờ vẫn luôn im lặng lập tức the thé nói: “Ài, đồ thô lỗ đúng là đồ thô lỗ, không biết xấu hổ chút nào. Mà cũng đúng, đội trưởng dẫn đầu còn không biết xấu hổ thì có thể mong đợi gì đây?

Mặt tôi chợt tối sầm lại, dọc đường đi bọn họ đã nhiều lần lấy cớ này mà ngoài sáng trong tối công kích chúng tôi … giờ lại càng quá đáng hơn.

Nha Tử đang đỡ tôi muốn lao về phía trước nhưng lại bị lão Yên ngăn lại.

Ông ấy lắc đầu với Nha Tử, sau đó quay lại nhìn Lưu Hàn Thu: "Lưu đầu hói, nếu ông không thể quản tốt người của mình thì tôi không ngại quản giúp ông đâu!"

****9:

Giọng điệu của lão Yên thực ra rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao tôi lại từ trong đó nghe ra một tia kiềm chế về một cơn bão sắp ập đến.

Có lẽ Lưu Hàn Thu cũng cảm thấy như tôi, nên tuy rằng ông ta có chút xấu hổ nhưng vẫn bảo Khoái Đao và Đồ Tể im lặng không nói nhảm nữa.

0.15183 sec| 2411.641 kb