“Cho cậu ấy vào đi.” Giọng của lão Yên truyền đến, tim tôi đập thình thịch, bởi vì giọng nói của ông ấy nghe có vẻ rất yếu ớt.

Nha Tử nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, mở cửa rộng hơn một chút: “Mau vào đi, đừng để người khác nhìn thấy được!”

Những người khác ở đây đương nhiên là chỉ người của 303, bởi vì tôi náo loạn như thế, vừa rồi bọn họ cũng từng mở cửa ra nhìn xem có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy là tôi với Nha Tử đang ầm ĩ thì cũng không còn hứng thú, sau đó đóng cửa lại.

Tôi trực tiếp đẩy Nha Tử ra rồi xông vào, liền thấy tất cả mọi người bao gồm cô Tứ đều đang đứng ở bên giường, còn lão Yên thì sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trông như thể có thể chết bất cứ lúc nào vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi trầm mặt hỏi.

****0:

Lão Yên cười khúc khích hai tiếng: “Tôi đã nói gì nào, Trường An nhất định sẽ phát hiện có chuyện không ổn mà, đúng không?”

Theo lời của ông ấy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều mỉm cười, đặc biệt là cô Thu cười vô cùng khoa trương, chỉ là thanh âm đã nén lại rất nhỏ.

“Ý ông là gì?” Tôi nhíu mày, có thể nhận ra tôi đã bị lừa, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, bởi vậy tôi vẫn nhẫn nại hỏi một câu.

Lão Yên chỉ chỉ hai bên vách tường, ý bảo vách tường có tai mắt, sau đó thoải mái nằm ở trên giường, giọng điệu suy yếu nói: “Tôi bị người ta tính kế, lúc tôi cùng cô Tứ đi lấy trang bị, không biết đã bị người nào theo dõi, không phòng bị nên trúng một viên đạn, cũng không phải chuyện gì lớn.

Đạn sao?

Con ngươi tôi co rụt lại, vội vàng kiểm tra thân thể của lão Yên, chỉ thấy trên cánh tay phải của ông ấy có một vết thương, không sâu, cũng không có dấu vết của đạn.

Ông ấy làm ra mấy động tác, tôi mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, thì ra ông ấy cùng với cô Tứ bị phục kích, bị một viên đạn sượt qua cánh tay.

Nhưng lúc ấy dựa vào góc độ thì ông ấy có thể khẳng định đối phương sẽ cho rằng mình đã bắn trúng, cho nên ông ấy mới thuận theo giả vờ bị thương.

Tôi không tiếng động hỏi ông ấy có phải đang nghi ngờ Lưu Hàn Thu không?

Lão Yên gật đầu, nói cho nên mới phải làm như vậy để xem phản ứng của bọn họ.

“Vậy ông cứ trực tiếp gióng trống khua chiêng gọi chúng tôi tới đây không phải được rồi sao?” Tôi thì thầm.

Lão Yên cũng hạ thấp giọng: “Loại vết thương này đối với chúng ta mà nói không tính là gì, nếu gióng trống khua chiêng sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ, cho nên tôi mới để cho cô Thu chỉ kêu Nha Tử đi, sau đó lại để cho cô ấy cố ý lộ ra sơ hở, cậu nhất định có thể nhìn ra được, đến lúc đó bọn họ dựa vào phản ứng của cậu thì sẽ biết được tình huống của tôi.”

Nha Tử a một tiếng: “Cho nên các người cảm thấy tôi không đủ thông minh, mới gọi tôi đi trước hả?”

Cô Thu đồng tình vỗ vỗ đầu Nha Tử: “Ai, giờ cậu mới biết à, thật sự là đáng thương.”

Bởi vì động tĩnh không thể quá lớn, chúng tôi nghe xong lời này cũng chỉ có thể nín cười, Nha Tử bị chúng tôi cười thì thẹn quá hóa giận, trực tiếp đặt mông ngồi ở trên giường hờn dỗi rồi.

Lão Yên lúc này mới nói: “Được rồi, vào vấn đề chính đi, mọi người cảm thấy Lưu đầu hói có điểm khả nghi nào không?”

“Xem ra không giống, bọn họ đều không hề đi ra.” Nha Tử trong nháy mắt liền quên mất mình còn đang hờn dỗi, trực tiếp mở miệng nói.

Cô Thu lại không đồng ý, nói bởi vì bọn họ không đi ra xem, mới càng kỳ quái, với tính cách thích hại người của Lưu Hàn Thu, không thể nào thấy quân bên mình loạn thành như thế mà vẫn bình tĩnh như vậy được.

Khi chúng tôi bắt đầu thảo luận, cô Tứ liền đứng sang một bên, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng hiển nhiên là không muốn gia nhập vào cuộc thảo luận của chúng tôi.

Tôi tò mò liếc qua liếc lại giữa anh ấy và lão Yên, lão Yên làm như vậy nhất định cũng là vì có cô Tứ phối hợp, như vậy xem ra anh ấy cũng không quá lạnh lùng và xa cách như bọn họ hình dung.

“Trường An, cậu đang nghĩ gì vậy?" Đột nhiên có người vỗ một cái lên vai tôi, tôi phục hồi tinh thần quay đầu nhìn lại, liền thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Lão Yên bất đắc dĩ nói: “Tôi hỏi cậu có ý kiến gì, sao cậu cứ ngẩn người ra thế?”

Tôi ồ một tiếng, cũng không giải thích nguyên nhân tôi ngẩn người, liền nói thẳng: “Tôi cảm thấy không phải bọn họ.”

“Ồ? Nói lý do đi.” Lão Yên nhíu mày, lại bắt đầu có hứng thú.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Bởi vì việc này không có lợi cho bọn họ, chúng ta là cùng nhau đi làm nhiệm vụ, còn chưa tiến vào núi Cửu Hoa mà đã xuống tay với chúng ta, chẳng lẽ bọn họ có lòng tin có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy sao?

Cho nên tôi nghĩ coi như là to gan lớn mật muốn ra tay thì cũng sẽ đợi sau khi tiến vào vùng núi, dù sao khả năng bởi vì nhiệm vụ mà chết ngoài ý muốn vẫn là rất lớn.”

Tôi đương nhiên sẽ không cho rằng người có thể hại đội trưởng Bạch mười mấy năm chạy trốn ở bên ngoài như Lưu Hàn Thu là dạng người tốt đẹp gì, chỉ là tôi cảm thấy ông ta không ngốc, sẽ không chọn thời điểm như vậy.

Lão Yên liên tục gật đầu: “Nói không sai, tôi vốn định thử xem có phải bọn họ hay không, nhưng sau đó cảm thấy không đúng lắm.”

0.05639 sec| 2426.289 kb