“Tôi biết kiểu gì được, cậu không phải cũng đã nghe lão Yên nói sao, lúc ấy tôi vừa vào 701, cũng mới bảy tuổi thì biết cái gì chứ.”

Giọng Nha Tử càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng mơ hồ nói: “Tôi nói sao lão Yên lại nhận cậu làm học trò, thì ra là người hay suy nghĩ giống ông ấy, được rồi tôi muốn ngủ lắm rồi.”

Nói xong anh ta thật sự ngủ thiếp đi, để lại tôi trợn mắt há mồm.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng rất bất an, một người có thể trộm sạch toàn bộ khu lăng mộ và thuận lợi vượt biên thành công, chúng tôi thật sự có thể là đối thủ của đối phương sao?

Nói thật tôi thà chiến đấu với cương thi trong mộ, bởi vì dù thế nào đi nữa thì chỉ số thông minh của chúng nó đều có hạn, chính là dựa vào thực lực thật sự, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì thôi. Nhưng đấu với con người thì đòi hỏi nhiều thứ hơn là chỉ có sức mạnh.

Cốc cốc cốc!

Ngay lúc tôi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa nhẹ, tôi lập tức cảnh giác nói: "Ai vậy?"

"Là tôi" Giọng của cô Thu truyền đến, tôi có chút đau đầu.

Dựa vào biểu hiện của cô ấy suốt dọc đường đi, tôi cho rằng tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.

Tôi mở cửa, có chút bất đắc dĩ nói: “Chị Thu, chị làm sao vậy?”

“Yên tâm, tôi không phải tới tìm cậu.” Chị ấy nghịch ngợm liếc tôi một cái, sau đó đi vào phòng, gần như thô lỗ xốc chăn của Nha Tử lên: “Nhóc con, dậy đi.”

“Ai vậy, có biết quấy rầy người khác đang ngủ sẽ bị thiên lôi đánh không hả?” Nha Tử không kiên nhẫn lẩm bẩm.

Cô Thu trực tiếp đạp anh ta một cước: “Thiên lôi đánh cái gì, cậu mà không đứng lên thì tôi đánh cậu trước!”

Đoán chừng lần này Nha Tử đã nghe rõ là cô Thu, bị dọa cho giật mình liền từ trên giường nhảy dựng lên, cười ha ha nói: “Chị Thu, sao chị lại tới đây, ha ha, cứ coi như lời tôi vừa nói là đánh rắm, đúng, là đánh rắm.”

“Bớt nói nhảm, cậu theo tôi ra ngoài một chút.” Cô Thu không để ý tới anh ta, liếc mắt một cái đã dẫn đầu đi ra ngoài, đứng ở cửa chờ Nha Tử.

Nha Tử không nói hai lời, khoác thêm áo khoác liền đi ra cửa, đi được hai bước mới chỉ vào tôi rồi nói: “Trường An không đi sao?”

“Ừ, chỉ có một mình cậu thôi.” Cô Thu thản nhiên nói.

Nha Tử lập tức làm mặt quỷ nhìn tôi, lén hỏi tôi có phải đã đắc tội cô Thu không, tôi cười một tiếng, cũng không tiếng động trả lời một câu: Đắc tội chị ấy không phải tôi, mà là anh.

Quả nhiên, tôi thành công nhìn thấy vẻ kinh hoảng trên mặt Nha Tử, sau đó anh ta có hơi co rúm lui về phía sau hai bước: “Cái kia, chị Thu nè, chị có chuyện gì cứ nói ở đây đi, chị xem đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cũng không thể ở chung một chỗ có đúng không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài tôi thì không sao nhưng mà chỉ sợ mang đến lời không hay cho chị.”

Cô Thu không biết trong thời gian ngắn ngủi này tôi và Nha Tử đã mắt đi mày lại một hồi lâu, cô ấy cảm thấy kỳ quái quay đầu lại nói: “Cậu đang nói cái gì thế?”

“Thế chị nói xem chị tìm tôi có chuyện gì?” Nha Tử lại nói.

Cô Thu dường như vừa mới có phản ứng lại lời nói của Nha Tử, lập tức quay người lại, một phát nhéo tai Nha Tử: “Cậu còn nhỏ tuổi mà nghĩ lung tung bậy bạ cái gì thế hả, không phải tôi tìm cậu, mà là lão Yên......”

Nói tới đây cô ấy đột nhiên ngậm miệng, có chút xấu hổ nhìn về phía tôi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Nha Tử cũng đang xấu hổ không kém: “Còn không mau lại đây!”

Nói xong cô ấy cùng Nha Tử gần như có thể dùng từ chạy trối chết để hình dung, sợ tôi túm lại hỏi điều gì.

Tôi đương nhiên không có không thức thời như vậy, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cả khuôn mặt đều thay đổi ---- Lão Yên rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy, vì sao chỉ có tôi là không gặp?

Lão Yên và Côn Bố ở chung một phòng, cũng là căn phòng mà cô Thu vừa mới đến kia, cho nên tất cả bọn họ đều ở cùng một chỗ, ngoại trừ tôi.

Tại sao chứ?

Còn nữa, lão Yên không phải cùng cô Tứ đi ra ngoài sao? Sao lại về nhanh như vậy.

Tôi biến sắc, bỗng nhiên vọt ra ngoài, cũng mặc kệ có phải là chuyện lúng túng gì đó không, trực tiếp vọt tới trước cửa lão Yên, đập cửa phòng bang bang bang.

Cửa phòng mở ra, Nha Tử xấu hổ nói: “Trường An, cậu tới làm gì thế?”

"Lão Yên đâu?" Tôi hỏi.

Nha Tử a một tiếng: “Lão Yên? À, ông ấy đang ở trong phòng.”

"Tránh ra!" Tôi quát, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhưng Nha Tử lại chống đối tôi, không chỉ không tránh ra, còn liều mạng ngăn cản không cho tôi thông qua khe hở đang mở ra mà nhìn tình huống bên trong, thoạt nhìn có vẻ rất mờ ám.

“Cái kia, Trường An, lão Yên ngẫu nhiên tìm tôi một lần cậu cũng không cần ghen tị mà phải không? Chúng ta đều là đồng đội trong 701, cũng không đối xử phân biệt, cho nên...”

Nha Tử nói năng lộn xộn, đến cuối cùng có chút xấu hổ nói: “Cậu vẫn nên trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Lát nữa tôi cũng sẽ về sớm.”

“Tránh ra!” Tôi lặp lại lời vừa nãy, tay cũng đặt lên vai Nha Tử.

Nha Tử khó xử nói: “Không phải tôi không cho cậu vào, là thật sự không cần thiết, cái kia...”

0.16201 sec| 2424.828 kb