Đây là một thủ đoạn tra tấn rất phổ biến trong quân đội chúng tôi, là một người lính thì đều sẽ biết bí mật của quốc gia ở một mức độ nào đó, vì vậy để ngăn cản chúng tôi khai ra những bí mật này sau khi bị bắt, tất cả chúng tôi đều sẽ được huấn luyện bài bản.

Loại câu hỏi này là cơ bản nhất, mặc dù con người có thể nói dối, nhưng nếu như không trải qua huấn luyện thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhớ rõ lời mình đã nói ra những gì, cho nên hỏi đi hỏi lại là có thể nhìn ra sơ hở.

“Con sâu này cũng chỉ là vật dẫn đường thôi!” Côn Bố mở miệng nói.

Suốt dọc đường đi anh ta chẳng hề lên tiếng, như một pho tượng đá ngồi ở đó, lúc này đột nhiên lên tiếng đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng anh ta tựa như không nhìn thấy, chỉ nói là đã thấy loại sâu này, sau khi xâm nhập vào trong thân thể người thì sẽ khống chế người đó, đến lúc đó lại nội ứng ngoại hợp.

Trong nháy mắt tôi đã hiểu được, thì ra chủ nhân của những dấu chân kia sở dĩ vây quanh ở bên ngoài nhưng lại không tấn công, là bởi vì chúng nó đã mất đi nội ứng này, làm cho bọn chúng không dám đánh rắn động cỏ.

Nhưng điều khiến tôi tò mò hơn chính là chủ nhân của mấy dấu chân kia là gì, còn có nếu như con sâu này dễ dàng bị phát hiện thì bọn họ cần gì phải làm như vậy?

Côn Bố lắc đầu: “Không dễ dàng phát hiện như vậy, bởi vì có tôi ở đây.”

“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.

Khóe miệng Côn Bố nhếch lên một đường cong: “Bởi vì con sâu này cũng là một loại cổ trùng, mà tôi dù sao cũng là...”

Nói tới đây anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn lướt qua mấy người 303, sau đó mơ hồ nói bởi vì trên người anh ta có thứ khiến sâu bọ côn trùng sợ, cho nên khi nó tiến vào trong cơ thể Nha Tử thì có chút rối loạn, mới có thể để cho Nha Tử phát hiện ra.

Tôi thở dài, không nghĩ tới một đêm tưởng chừng như yên tĩnh này lại ẩn chứa bao nhiêu sóng gió phía sau, may mắn thay đều đã được giải quyết.

“Đừng vui mừng quá sớm.” Lão Yên lại không mấy lạc quan, ông ấy cho rằng đây có thể chỉ là một động thái thăm dò của William, dù sao ông ấy cũng không dám quá mức thả lỏng khi chưa biết rõ chi tiết tình huống.

Ông ấy day trán, ánh mắt lại sáng lên: “Xem ra trên cuốn da dê thật sự có thứ gì đó rất ghê gớm!”

****9:

Lời này của lão Yên được sự tán thành của mọi người, nếu William không có động tĩnh, chúng tôi còn không xác định được nhiệm vụ lần này có giá trị hay không.

Nhưng người này vừa hành động như vậy, nhất thời khiến chúng tôi hiểu được trên cuốn da dê kia chắc chắn có chứa bí mật vô cùng chấn động.

“William liên lạc với ông lúc nào?” Cô Thu ở bên cạnh hỏi.

Sư phụ Dương à một tiếng, lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của lão Yên, ông ta lập tức nói: “Hai ngày trước người này nói chỉ cần nhìn thấy mấy người có động thái gì thì ra tay ngay, nếu không có thì cứ giữ yên như vậy.”

“Xem ra hành tung của chúng ta đều nằm trong sự kiểm soát của người này.” Ánh mắt Lão Yên thâm thúy: “Hai ngày trước chúng ta cũng mới từ Hồ Bắc trở về, nếu William đã duỗi tay dài như vậy, lần này chúng ta sẽ chặt đứt tay của đối phương!”

Những gì sư phụ Dương biết cũng rất hạn chế, lão Yên tùy ý hỏi vài câu liền thôi, sau đó chúng tôi tăng nhanh tốc độ hơn, trên đường nếu có thể ăn đồ ăn khô thì sẽ không xuống xe, thỉnh thoảng xuống xe cũng là vì để bổ sung thêm một chút lương khô, thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý.

Cứ như vậy, cuối cùng chiều hôm đó chúng tôi cũng đến dưới chân núi Cửu Hoa ở An Huy.

Bởi vì núi Cửu Hoa là một ngọn núi Phật giáo nổi tiếng, trên núi tổng cộng có hơn bảy mươi tòa chùa miếu, vô số tăng lữ, bởi vậy mới được xưng là: Cửu Hoa Phật Quốc!

Lúc chúng tôi đến thì trời đã tối, lão Yên thuê mấy phòng ở một khách sạn gần đó rồi đưa chúng tôi vào, dặn chúng tôi nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó liền cùng cô Tứ đi ra ngoài.

Tôi và Nha Tử được sắp chung phòng, vừa mới đi vào, anh ta đã thả người nằm xuống giường: “Xương cốt cả người tôi đều rã rời hết rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

“Nha Tử, anh có cảm thấy lão Yên có gì đó không đúng lắm không?” Tôi rửa mặt, nằm lên một cái giường khác, hai tay gối ở dưới đầu, nhìn chằm chằm trần nhà và nói.

Nha Tử ừm một tiếng: “Nhưng mà cũng bình thường thôi, tôi nghe thầy tôi nói lúc lão Yên làm nhiệm vụ luôn thần thần bí bí, dù sao có vài thứ cũng chỉ có đội trưởng mới có quyền tìm hiểu, cho nên......”

Nói xong anh ta đột nhiên im lặng, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi có phải đang nghi ngờ lão Yên không?

“Anh nói bậy bạ cái gì thế? Tôi nghi ngờ ông ấy làm gì chứ?” Tôi trợn mắt không nói nên lời, tôi còn không biết lão Yên là người như thế nào sao, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Suốt đường đi thì luôn vội vã nhưng lúc này đến nơi rồi lại không hề vội, điều này làm cho tôi cảm thấy có chỗ không thích hợp.

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Nha Tử ở trên giường trở mình: “Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ lão Yên mang trang bị tới thì trực tiếp hành động là được......”

Tôi không vô tâm vô phế được như Nha Tử, chỉ cảm thấy lão Yên lần này sở dĩ khác thường như vậy rất có thể là bởi vì sự tồn tại của William, tôi hỏi Nha Tử: “Anh biết William không?”

0.06118 sec| 2426.289 kb