Lão Yên thở ra một hơi: “Tết Nguyên Đán mới chính là mùa đông người nhất. Hàng năm, lượng người đến xin xăm có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi đến tận chân núi."

“Ha, không biết những người này đang nghĩ gì nữa, chỉ bằng một quẻ xăm đầu năm thì có thể chứng tỏ được gì chứ? Có chen đến chảy máu đầu cũng không thể chen vào được. Năm mới tết đến không lo ở cạnh người nhà mà lại chạy tới chỗ này lăn lộn."

Nha Tử không đồng ý với cách làm của những người này, anh ta dùng mũ trùm đầu của áo khoác quân đội che đầu, cả người đều co rút trong chiếc mũ, chỉ để lộ một cặp kính râm.

Lão Yên không bày tỏ ý kiến gì đối với suy nghĩ của khách du lịch, chỉ vẫy vẫy tay: “Đi thôi! Chúng ta phải đi theo lộ trình của khách du lịch đến giữa sườn núi, sau đó lại xuyên qua sườn núi tiến vào vùng núi sâu, hướng về khu không người mà xuất phát. Giai đoạn này mọi người đều phải cẩn thận một chút, đừng để người khác chú ý, tránh gây ra rắc rối không cần thiết.”

Sư phụ Dương bị chúng tôi để lại trong khách sạn, bởi vì ông ta thực sự không thích hợp đi theo chúng tôi, nhưng lão Yên đã chuẩn bị rất chu đáo, William cũng sẽ không tìm tới sư phụ Dương để gây phiền toái.

Không biết có phải nguyên nhân do khách sạn mà chúng tôi đã ở hay không, dọc đường đi chúng tôi không thấy có nhiều khách du lịch cho lắm. Nhưng khi đến gần chân núi thì lượng khách du lịch lại dần dần tăng lên, phần lớn họ đều bọc kín mít, có người đi cùng gia đình, có người thì đi một mình, tất cả đều thành kính hướng về phía đỉnh núi.

Thậm chí trên đường lên núi tôi còn nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cứ mỗi bước đi là lại quỳ xuống lạy một cái, bộ dáng thành kính đó thật khiến người cảm động.

"Trường An, cậu nói xem người này có phải kẻ ngốc không?" Nha Tử luôn biết cách phá hỏng bầu không khí, thò qua hạ giọng nói.

Tôi đánh anh ta một cái, bảo anh ta đừng nói lung tung, dù mình không tin thì cũng không thể coi thường tính ngưỡng của người khác, đây chính là một sự xúc phạm đối với người khác.

Chắc là Nha Tử không ngờ tôi lại nghiêm túc như vậy nên im lặng không nói gì.

Thực ra tôi cũng không muốn chỉnh anh ta, tôi thực sự nghĩ một người như vậy nên được tôn trọng, ông ta có tín ngưỡng của riêng mình, cũng bằng lòng trả giá cho tín ngưỡng của mình, nên những người khác không có quyền gì để nói ra nói vào cả.

"Chúng ta cũng đi thôi!" Lão Yên vẫy vẫy tay: "Cứ coi như đây là kỳ nghỉ đông đi. Giai đoạn này mọi người đều coi mình như khách du lịch là được."

Nói xong, chúng tôi lập tức hòa mình vào dòng du khách, trong không khí vui tươi nồng nhiệt, chúng tôi cũng dần quên mất bản thân đến đây để làm gì, hoàn toàn thư giãn.

Đặc biệt là Nha Tử, anh ta rất ham chơi, hết lang thang khắp phố Cửu Hoa, chùa Hoa Thành đến rừng đàn hương, trông như một đứa trẻ chưa lớn vậy.

“Trường An, cậu cũng đi chơi đi.” Lão Yên nói với tôi: “Cậu còn trẻ, đừng lúc nào cũng trưởng thành như vậy, mất đi cái tính của người trẻ tuổi.”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đứng nhìn thế này thôi cũng được rồi!”

Lão Yên có chút bất đắc dĩ, thật ra tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác, từ nhỏ tôi đã không thích quậy phá, sau chuyện của Nhị Cẩu Tử thì lại càng trầm tĩnh hơn, gần như không bao giờ rời khỏi nhà hay ra khỏi phòng, cho nên không có cách nào bung lụa như Nha Tử được.

Nếu cố ép bản thân phải giống anh ta thì tôi ngược lại sẽ không được tự nhiên.

Lão Yên thấy tôi thực sự không có ý muốn vui đùa nên cũng bỏ cuộc, chỉ nhìn Nha Tử, bảo anh ta tiết kiệm chút sức lực.

Theo tốc độ này thì đi tới giữa sườn núi sẽ là khoảng giữa trưa, lúc đó nghỉ ngơi một lát rồi chúng tôi sẽ phải lập tức rẽ vào vùng núi sâu, bởi vì nguyên nhân thời tiết, nên việc này sẽ tốn rất nhiều thể lực.

"Đừng lo, không phải chỉ là leo núi thôi sao, còn có thể tốn bao nhiêu sức lực của tôi được chứ?" Nha Tử không thèm để ý mà vẫn vẫy tay, sau đó lại chạy theo phía sau khách du lịch.

Chúng tôi mất cả nửa ngày mới lên được giữa sườn núi, thật ra chúng tôi vốn không cần mất nhiều thời gian như vậy, nhưng nếu đi quá nhanh chắc chắn sẽ gây nghi ngờ, cho nên trên thực tế chúng tôi đều di chuyển theo tốc độ của khách du lịch.

Núi Cửu Hoa nổi tiếng vì nó là thánh địa của Phật giáo, nếu so sánh thì cũng không cao lắm, người bình thường đi đến giữa sườn núi nhiều nhất cũng chỉ mệt mỏi thôi, đối với chúng tôi mà nói thì càng là chuyện nhỏ.

“Nghỉ ngơi một chút đi, thừa dịp xung quanh ít người thì đi vào núi!” Giọng của lão Yên không lớn, nhưng đủ để chúng tôi nghe thấy.

Có một ngôi đình được dựng giữa sườn núi để phục vụ khách du lịch, thông thường khi khách du lịch đến giữa sườn núi sẽ chọn nghỉ ngơi và ăn trưa tại đây rồi mới đi tiếp.

Bên cạnh còn có một người bán đồ chay, tuy đồ ăn tương đối đắt tiền nhưng vẫn có rất nhiều tín đồ vẫn mua để ăn, thứ nhất là do đói, thứ hai là vì muốn bày tỏ lòng thành của mình với Bồ Tát.

Vốn dĩ chúng tôi có lương khô và thịt đóng hộp, nhưng ăn đồ mặn ở đây bị coi là xúc phạm nên chúng tôi cũng mua một ít đồ chay nóng hổi ăn với nước sôi để nguội để xua đi cái lạnh trong người.

0.17812 sec| 2426.352 kb