Lưu Hàn Thu thăm dò nói: “Vậy không cần nói cho cô Tứ biết một tiếng à?”

“Dù thế nào ngài ấy cũng có thể tìm thấy chúng ta." Lão Yên liếc ông ta và nói một cách vô cảm.

Nói xong câu đó ông ấy không để ý đến Lưu Hàn Thu nữa, bước thấp bước cao đi về phía trước.

Hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, đi lại trong rừng rậm như vậy vốn đã không tiện, hơn nữa dường như lão Yên đang có tâm sự nên không ai có ý định nói chuyện với nhau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mọi người.

Gió lạnh thấu xương như con dao sắc cắt từng nhát nhỏ vào da mặt, tôi vùi cả khuôn mặt vào sau gáy Nha Tử, cái lạnh khiến anh ta giật mình: “Thằng nhóc nhà cậu thật biết hưởng thụ đó nha.”

Tôi cười ha hả: “Không phải anh nói muốn che chở cho tôi à? Bây giờ có cơ hội thì làm đi chứ.”

“Tới, hôm nay anh đây sẽ che chở cho cậu.” Nha Tử cười sang sảng, đèn pin cột trên trán rung lên, trong đêm đông khiến người cảm thấy có chút ấm áp.

Tôi nằm dựa vào lưng anh ta ngủ thiếp đi, cảm nhận được anh ta cẩn thận tránh đi miệng vết thương của tôi, khiến tôi có thể nằm thoải mái hơn.

Thật ra Nha Tử vẫn luôn là người như vậy, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất hờ hững và vô tâm, nhưng thực ra anh ta rất tinh tế và biết quan tâm đến người khác, chẳng qua là vì tính tình nên mới luôn khiến người khác lo lắng thôi.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi bị đánh thức thì phát hiện chúng tôi đã đến một nơi khá trống trải, cây cối nơi đây đột nhiên biến mất, chỉ để lại một mảnh đất trống ở giữa.

Mà nơi tầm mắt tôi có thể nhìn thấy tình cờ lại là một ngôi chùa đổ nát, dưới cơn gió lạnh trông có vẻ càng hoang tàn hơn, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay nó vậy!

****8:

"Lão Yên, ông chắc đây là do ý trời?" Lưu Hàn Thu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào miếu thờ.

Lão Yên lau mặt, sau đó làm bộ im lặng, hạ giọng nói: "Có gì đó không ổn, chúng ta trước cứ quan sát một chút đã."

Lưu Hàn Thu còn định nói gì đó thì lão Yên khẽ quát lên: "Lưu đầu hói, đừng quên ông tới đây là để cầu hòa, nếu lại gây sự, tôi sẽ nói với cô Tứ để đám người các ông cút khỏi đây.

Đừng cho rằng không có các ông thì tôi không thể làm gì được, ông xem cấp trên tạo áp lực như vậy, không phải ông nên nhún nhường một chút sao?"

Lưu Hàn Thu bị tiếng quát của ông ấy làm cho câm miệng, im lặng quay người lại hỏi ông ấy thấy chỗ nào không đúng?

“Mấy cái cây ở quanh đây.” Lão Yên khẽ nói: “Sau khi đi qua lâm trường, khu rừng phía sau này gần như mấy trăm năm không có ai lui tới. Vậy sao mấy cái cây này không hề mọc lên? Thậm chí ngay cả một bụi cây cũng không có? Vì thế rất có khả năng có người sống ở đây.”

“Cái gì?” Lưu Hàn Thu thấp giọng sợ hãi kêu lên: “Cái nơi quỷ quái này mà cũng có người sống sao?”

“Cho nên tôi mới nói có gì đó không ổn.” Lão Yên trợn mắt nhìn ông ta, sau đó kéo chúng tôi đang đứng bên cạnh đi xuống.

Nha Tử cẩn thận đặt tôi xuống, đỡ tôi dựa nửa người vào gốc cây rồi nói nhỏ: "Lão Yên, có phải ông nhầm rồi không? Ở đây làm sao có người sống được? Suốt quãng đường chúng ta đi còn không có lấy một con đường. Trừ khi là thần tiên sống ở đây, nếu không có lẽ đã bị chết đói từ lâu rồi.”

“Cậu nói mấy thứ vớ vẩn vậy làm gì?" Lão Yên không quay đầu lại mắng anh ta một câu, tầm mắt vẫn dán chặt vào ngôi miếu.

Ngôi miếu đen như mực, hầu như không nhìn thấy dấu vết người sống trong đó, lúc đầu lão Yên còn có thể áp chế được, nhưng thời gian trôi qua, bên ngoài ngày càng lạnh, đám người Lưu Hàn Thu bắt đầu có ý kiến.

Giọng Trường Không rất nhỏ nhưng lại khinh thường nói: “Không ngờ toàn bộ người của 701 đều là kẻ hèn nhát. Đây rõ ràng chỉ là một ngôi miếu bỏ hoang.

Vậy mà mấy người thà ở ngoài cho gió lạnh thổi cũng không dám đi vào. Tôi thật sự nghi ngờ việc mấy người đặt chân vào lăng mộ trước đó chỉ là bốc phét thôi!"

"Đám 303 mấy người không phải đều tự xưng là làm công tác văn hóa sao? Chưa từng nghe nói can đảm cẩn thận à." Cô Thu hừ lạnh một tiếng.

Đồ Tể cười lớn: “Can đảm cẩn thận gì chứ? Mấy người chỉ là nhát gan mà thôi. Đội trưởng, chúng ta đừng đứng đây làm trò hề với bọn họ nữa."

Lưu Hàn Thu liếc nhìn lão Yên, dường như có chút do dự, lão Yên xua tay: "Đừng hỏi, tôi chỉ là cảm giác thôi, tin hay không thì tùy, muốn vào thì cứ vào!"

Nghe thấy những lời phủi bỏ trách nhiệm của lão Yên, Lưu Hàn Thu nhanh chóng quyết định dẫn người của mình vào ngôi miếu.

Bọn họ vừa rời đi, lão Yên ra hiệu dẫn chúng tôi lẻn đến phía sau ngôi miếu. Ông ấy giải thích nếu có vấn đề gì thì Lưu Hàn Thu nhất định sẽ kéo theo mọi người chết chùm, nên cứ chạy trước rồi tính.

Cách làm của ông ấy chẳng khác nào coi Lưu Hàn Thu như bia đỡ đạn, nhưng không ai trong chúng tôi cảm thấy việc ông ấy làm là sai cả, đám người đó tự tìm đường chết thì có thể đổ lỗi cho ai được chứ?

“Có quỷ!"

Vừa mới đi xuống phía sau miếu, chúng tôi liền nghe thấy một tiếng hét như heo bị chọc tiết, rõ ràng là giọng của tên Đồ Tể vừa rồi còn rất kiêu ngạo kia.

0.15060 sec| 2404.758 kb