“Không thấy gì hết?" Lão Yên lặp lại.

Lão Thịnh ừ một tiếng: “Âm thanh kia ở ngay bên tai, nhưng tôi lại không nhìn thấy gì cả, tôi tưởng mình gặp quỷ nên cũng không dám nhìn xa hơn, lập tức ôm đầu chạy trở về."

“Đây cũng đâu phải chuyện gì lớn, sao ông không dám nói?" Lão Yên đầu tiên gật gật đầu, sau đó lại kỳ quái nói.

Lão Thịnh có chút do dự, hồi lâu vẫn không giải thích được, chúng tôi lập tức hiểu ra có gì đó mờ ám, vội vàng hỏi vài câu.

“Ờm thì, ông có thể cho tôi thêm một điếu nữa không?" Chần chừ một lúc, lão Thịnh mới hỏi một cách đầy câu nệ.

Lão Yên đưa nửa bao thuốc lá còn lại cho lão Thịnh, sau khi nhận lấy, ông ta hút liên tục hai điếu, như đã hạ quyết tâm: “Tôi nói cho mấy người nghe, mấy người thật sự sẽ không nói cho người khác sao?”

****3:

“Ừ, đương nhiên rồi.” Lão Yên đảm bảo với ông ta: “Chúng tôi chỉ muốn nghe chuyện gì đó mới mẻ thôi!”

Lão Thịnh lúc này mới thở ra một hơi: “Thật ra hôm đó tôi đã nhìn thấy một vài thứ, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì ngày hôm sau tất cả những đồ có giá trị trong lâm trường đều bị mất, tôi sợ nếu nói ra thì họ sẽ nghĩ là do tôi trộm!

Ông chắc là cũng biết, cái lâm trường này gần như cả năm đều không có người nào khác đến. Trùng hợp tôi lại nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái, đồ còn bị trộm, dù tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được."

Chúng ta đều tỏ vẻ hiểu được, dù sao trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đến lúc đó mất việc là chuyện nhỏ, ở thời đại này, danh tiếng quan trọng hơn mạng sống, nếu trong nhà có người mang tiếng xấu thì toàn bộ gia đình sẽ khó mà sống tiếp, nên việc ông ta lo lắng cũng là chuyện hết sức bình thường.

“Tối hôm đó, tôi thật sự tưởng là có người, khi tới nơi phát ra âm thanh, tôi không thấy ai, nhưng lại nhìn thấy một thứ." Lão Thịnh nói.

Lão Yên lập tức hỏi ông ta đó là gì, lão Thịnh lắc đầu: "Tôi không thể nói rõ được, mấy người tốt nhất nên tự mình nhìn đi."

Nói xong, ông ta lấy từ trong túi ra một chiếc la bàn có kích thước bằng một chiếc đồng hồ quả quýt, khi nhìn thấy vật này, sắc mặt chúng tôi đều thay đổi, người bình thường hiếm khi sử dụng vật này, hơn nữa đây lại là loại thường được bọn trộm mộ sử dụng nhất, bởi vì nó không chỉ dễ mang theo mà còn có độ chính xác cực cao.

“Ông nhặt được thứ này sao?" Lão Yên cầm lấy la bàn vuốt ve hồi lâu, vẻ mặt âm trầm hỏi.

Lão Thịnh gật đầu: “Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, mãi đến ngày hôm sau đồ đạc của mọi người đều bị mất thì mới cảm thấy có gì đó không đúng! Lúc đó nhất định có người ở đó, nhưng tôi không biết đối phương trốn ở đâu, hai ngày này tôi cũng lo lắng bọn họ sẽ quay lại xử lý tôi.”

Lão Yên nhét chiếc la bàn vào trong ngực: "Đại ca, ông giữ thứ này cũng vô ích, không bằng tặng tôi đi. Nếu những người đó tìm ông thì cứ nói với bọn họ là đồ ở chỗ tôi."

“Vậy thì thật sự cảm ơn ông." Lão Thịnh không ngờ lão Yên sẽ giúp mình, cũng không tìm hiểu sâu ý tứ trong lời nói của lão Yên mà nói với vẻ cảm kích.

Lão Yên không nói gì, nhưng chúng tôi đều hiểu đây có lẽ là nhóm trộm mộ được nhắc đến trong tin tức, không ngờ hai ngày trước chúng đã vào núi Cửu Hoa, nhưng chúng tôi không biết bây giờ bọn chúng có tìm thấy phù đồ chín tầng hay chưa?

Cô Tứ vốn im lặng từ khi vào nhà đột nhiên nói: “Có thể dẫn tôi đến nơi ông nhặt được thứ này không?”

"Được, đương nhiên là được." Lão Thịnh xoa xoa tay, chống người lên, đẩy cửa ra rồi dẫn cô Tứ đi, lão Yên và tôi lập tức tò mò đi theo ông ta, Lưu Hàn Thu cũng không chịu thua kém cũng đi theo.

Còn những người khác đều bị lão Yên kêu ở lại trong nhà.

Thật ra nơi này cũng không xa, chỉ cách một dãy nhà gỗ khoảng một hai mét, rất tiện để đi ra ngoài vào ban đêm, cũng không cần phải chạy quá xa.

Sau căn nhà gỗ có một khoảng sân trống, sân thông với bụi cây, nếu không đủ can đảm thì cũng sẽ không dám làm kiểm lâm ở đây vào ban đêm.

Nơi lão Thịnh nhặt được la bàn là ở ngã rẽ giữa sân và bụi cây, ông ta dẫn chúng tôi tới đó và khoa tay múa chân: “Lúc đó tôi đang đứng ở đây, nếu có người chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy, nhưng kỳ quái là lại không thấy ai cả. Khi quay người rời đi, tôi đã đá phải một thứ gì đó.

Tôi nhặt nó lên và nhìn, chính là thứ tôi vừa cho mấy người xem. Thật ra tôi cũng không biết đó là gì, chỉ nghĩ tốt xấu gì cũng được làm bằng đồng. Có lẽ còn có thể đổi lấy một ít tiền.”

Càng nói, ông ta càng xấu hổ: “Chỉ là về sau tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Người vào lâm trường trộm đồ đều có lá gan lớn lại không sợ chết, tôi sợ bọn họ sẽ tìm đến cửa, vậy thứ này chính là củ khoai lang nóng bỏng tay rồi."

“Có thể để chúng tôi đi dạo loanh quanh một mình được không?” Cô Tứ hạ lệnh đuổi khách, lão Thịnh không ngốc, đương nhiên hiểu rõ, vội cười nói mọi người cứ tự nhiên, cứ tự nhiên, sau đó quay người đi vào nhà.

Lão Thịnh vừa rời đi, lão Yên đã ghé vào trên mặt đất, không thèm quan tâm mặt đất đã phủ đầy băng có thể gây tê cóng hay không.

0.07001 sec| 2426.289 kb