"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà, sao ông lại kích động như vậy chứ lão Yên?" Cô Thu đi tới và cũng phát hiện ra điều này, nhưng cô ấy lại không quan tâm mà cười nhạo lão Yên chuyện bé xé ra to.

Lão Yên trợn mắt liếc nhìn cô Thu: "Tiểu Thu à, trước đó tôi đã nói rồi, ngoài việc chế tạo mấy món vũ khí thì cô có thể để thêm thứ gì đó vào đầu mình được không?"

"Ý ông là sao?" Cô Thu không hề cảm thấy xấu hổ khi bị lão Yên khinh thường, cô ấy hất tóc lên và nói: "Nếu tôi văn võ đều song toàn thì cần đồng đội như mấy người làm gì nữa?"

Lão Yên từ chối nói chuyện với cô ấy, chỉ vào vết xước dường như bị lưu lại trong lúc vô tình, nói: “Đây là biểu tượng của một tập đoàn trộm mộ phương Bắc.”

“Tập đoàn trộm mộ?" Tôi lặp lại, chuyện này nghe có vẻ khá mới mẻ, tôi chỉ biết có bốn phái trộm mộ lớn chứ chưa từng nghe nói đến tập đoàn trộm mộ.

Nói vậy là những kẻ trộm mộ đều tự thành lập từng nhóm nhỏ, quy mô lớn hơn chút cũng chỉ vì do có tay nghề cao siêu, dù sao cũng là một nghề mờ ám, không ai muốn gây ra sự chú ý cả.

 

Lão Yên ừ một tiếng: “Mấy năm gần đây bị nhà nước đàn áp, cái nghề trộm mộ này đã thu hẹp về từng địa bàn, rất ít người ra ngoài khoe khoang. Nhưng nước quá trong thì lại không có cá.

Đối với một số tập đoàn trộm mộ có quy mô lớn nhà nước sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần những người đó không vượt quá giới hạn thì họ sẽ không đàn áp quá nghiêm khắc, bằng không lỡ như ép đối phương vào đường cùng thì không có lợi cho ai cả.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, đây chắc là biểu tượng của ‘Thiểm Tây', chiếc móc câu này chính là vật chuyên dụng của họ." Lão Yên giới thiệu.

Tôi tò mò lắng nghe, nhà họ Lưu tuy có xuất thân là người giữ mộ, nhưng thực ra tôi cũng không đặc biệt biết rõ về sự phân bố của thế lực trộm mộ, chỉ biết đại khái về việc phân loại, không ngờ lại có nhiều bang phái như vậy.

“Thiểm Tây là bang phái trộm mộ có quy mô lớn nhất phương Bắc, trước đây tôi đã từng tiếp xúc qua, nhưng không sâu cho lắm, chỉ biết lão Hàm - thủ lĩnh của họ là một nhân vật tàn nhẫn, không biết lần này có phải ông ta tự mình tới hay không!"

Khi nói đến lão Hàm, vẻ mặt của lão Yên có gì đó không đúng lắm, tôi lập tức nhận ra lão Yên không nói thật, có lẽ ông ấy không chỉ nghe nói về đối phương mà rất có khả năng còn biết người tên lão Hàm này.

Nghĩ cũng đúng, để làm được thủ lĩnh một bang phái lớn ở phương Bắc chắc chắn không thể nổi tiếng chỉ trong một hoặc hai năm, tuổi tác nhất định không hề nhỏ, nói không chừng lúc lão Yên còn hành nghề trộm mộ thì lão Hàm cũng là người trong nghề.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.

“Lão Hàm?” Cô Thu nhảy dựng lên: “Là cái gã trước giờ chưa từng để vụt mất thứ gì đó à?”

Vẻ mặt lão Yên không mấy dễ chịu đáp lại: "Nếu là ông ta, vậy tỷ lệ thành công của chúng ta sợ là sẽ lại giảm xuống..."

Bầu không khí nhất thời có chút u ám, những người ở 303 dĩ nhiên cũng đã nghe nói đến tên tuổi của lão Hàm, đặc biệt là Trường Không, anh ta còn hỏi chúng tôi xem có thể tránh đụng mặt với lão Hàm, không đối đầu với bọn họ được không, nếu không kết quả sẽ rất khó đoán.

Lão Yên hừ lạnh: “Cái tên lão Hàm này đi đến hôm nay đã lười để ý đến những lăng mộ bình thường. Cậu nghĩ lần này ông ta tới đây là vì cái gì? Còn muốn trốn?"

Lời này của ông ấy khiến Trường Không không nói nên lời, một lúc lâu sau mới bối rối hỏi lão Yên, lỡ gặp phải ông ta thì nên làm gì bây giờ?

“Còn có thể làm gì nữa? Nếu bọn họ muốn trộm làm của riêng thì tôi không nói gì. Nhưng nếu bọn họ dám làm việc cho người nước ngoài thì tôi sẽ chém hết bọn họ!" Trong mắt lão Yên phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Trường Không không nói thêm gì nữa, chúng tôi chui vào phòng mà kiểm lâm đã chuẩn bị sẵn, mỗi người lấy túi ngủ đi ngủ, đột nhiên lão Yên ngồi dậy nói: “Không đúng, cô Tứ vẫn chưa trở lại.”

"Lưu Hàn Thu cũng chưa trở lại." Côn Bố hờ hững nói, lão Yên trực tiếp đứng dậy lao ra ngoài, một lúc sau mới quay lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Nha Tử đụng nhẹ một cái hỏi có chuyện gì vậy, lúc ông ấy đang định nói gì đó thì Lưu Hàn Thu bước vào, trên mặt ông ta có chút chật vật.

Lão Yên im lặng, Nha Tử như phát hiện ra điều gì từ thái độ của hai người họ, tiếp tục đuổi theo lão Yên để hỏi, nhưng lão Yên lại chỉ trừng mắt nhìn anh ta mà không nói gì.

Ngay lúc lão Yên đang đau đầu vì bị Nha Tử làm phiền thì cô Tứ bước vào: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm."

"Cô Tứ, làm vậy có phải hơi quá nguy hiểm không?" Lão Yên có chút do dự, dù sao bây giờ cũng không giống mùa hè, ra ngoài nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi như không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng sẽ bị lạnh cóng đến chết.

Cô Tứ ngước mắt liếc nhìn lão Yên, sau đó bình tĩnh nói: “Sự việc có biến, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt!"

“Tất cả thu dọn đồ đạc, nhanh lên.” Sắc mặt lão Yên thay đổi, dẫn đầu đeo túi lên lưng, giọng điệu vừa nhỏ vừa gấp gáp giục chúng tôi mau lên.

0.14601 sec| 2414.414 kb