“Lão Yên, ông nói cái gì vậy!” Mặt Lưu Hàn Thu biến sắc.
Lão Yên cũng không quay đầu lại mà nói: “Ông đây biết không phải ông, ông trân quý mạng sống như vậy, có muốn động tay động chân gì cũng sẽ không kéo chính mình vào.
Sư phụ Dương này, có phải ông cho rằng tôi dễ bị lừa đúng không? Ông muốn hại chết ông đây, nhưng sợ không thành công nên muốn ông đây đổ món nợ này lên đầu của Lưu đầu hói, phải không?”
Tôi nhìn sư phụ Dương, ông ta nhìn thì có vẻ cũng là một người lương thiện, căn bản nhìn không ra có vấn đề gì, nhưng ngày hôm qua đầu tiên là Nha Tử gặp chuyện không may, sau đó là một loạt dấu chân, muốn nói ông ta không nhúng tay thì cũng chẳng ai tin được.
Hơn nữa ông ta lại biết mối hận thù giữa 701 và 303, cho dù không thành công cũng có thể kéo khoảng cách hai bên xa lại càng xa, sẽ không gây phiền phức cho ông ta.
Cũng may ngay từ đầu lão Yên đã chú ý ông ta, cũng không vì ân oán cá nhân giữa mình và Lưu Hàn Thu mà bị sư phụ Dương cõng chạy lòng vòng.
Thấy mưu kế của mình bị vạch trần, ông ta thu lại vẻ mặt sợ hãi, cười ha ha nói: “Lão Yên, ông còn nhớ chuyện xảy ra vào mùa hè ba mươi năm trước không?”
“Cái gì?” Lão Yên nhíu mày, hiển nhiên không nhớ ra sư phụ Dương đang nói đến chuyện gì.
Sư phụ Dương trừng mắt nói: “Ông đúng là quý nhân hay quên, nhưng tôi không hề quên. Lúc ấy có một nhóm trộm mộ đến chỗ chúng tôi đào mộ, nhưng bởi vì kỹ thuật không chuyên nghiệp nên đã thả ra một con cương thi, vô tình hại chết một cô gái vô tội, ha ha, ông cứ như vậy mà quên sao?”
“Là ông!” Lão Yên con ngươi co rụt lại: “Lúc ấy tôi không tìm được người nhà của cô gái kia, nhưng mà cô gái kia hình như là họ Dương, ông là gì của cô gái đó?”
Sư phụ Dương cắn răng nói: “Tôi là anh trai của nó, lúc trước em gái tôi chết thảm cỡ nào, nhưng còn ông thì sao, lắc mình một cái dĩ nhiên biến thành nhân vật chủ chốt của quốc gia.
Ha ha, tôi vốn còn muốn tìm một cơ hội tiếp cận ông, không nghĩ tới ông cũng vừa vặn cần người, ông cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác nhỉ?”
Lời này của ông ta cũng không đúng, lão Yên tuy rằng thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng với địa vị của ông ấy, còn là bộ phận đặc biệt như vậy thì không có khả năng dễ dàng tin tưởng người khác, sư phụ Dương này khẳng định đã làm chuyện gì đó khiến lão Yên không hề cảnh giác với ông ta.
Quả nhiên, sắc mặt lão Yên thay đổi: "Sư phụ Dương, tôi đúng là đã xem thường ông rồi, nhưng những lời ông nói tôi căn bản không tin.”
"Nếu trong những năm gần đây ông muốn báo thù, đã sớm báo rồi, có rất nhiều lần tôi ở trước mặt ông đều không đề phòng, nhưng ông không hề có động thái gì.
Cho nên lần này là vì điều gì, vì sao phải kéo nhiều người xuống nước như vậy?”
"Bởi vì tôi muốn cho ông nếm thử, người quan trọng chết đi có cảm giác thế nào!"
Sư phụ Dương oán hận nói: "Tôi biết các người đều là người có bản lĩnh lớn. Trước kia ông cũng không cho tôi cơ hội, ha ha, không nghĩ tới lần này ông lại tự đưa tới cửa.”
Lão Yên thở dài: "Chuyện năm đó ông nên rõ ràng, em gái ông......”
“Đừng viện cớ!” Sư phụ Dương lớn tiếng nói, lão Yên cũng ngậm miệng không nhắc lại chuyện cũ nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu đối phương cho ông ta ích lợi gì?
Sư phụ Dương liền biến sắc, ngậm miệng không nói lời nào, lão Yên lại nổi giận: “Ông nói là vì báo thù cho em gái, nhưng chính ông có bao giờ tự hỏi lần này chúng tôi đi làm gì không? Ông muốn nhìn người bên cạnh tôi chết, đại khái có thể ra tay khi chúng tôi đi ra ngoài.
Ở Yến Kinh, hành tung của tôi không phải ông luôn luôn rất rõ ràng sao? Nếu ông dám ra tay lúc đó, tôi sẽ tôn trọng ông như một người đàn ông, nhưng ông lại chọn ngày hôm nay để ra tay, ông có biết hay không, ông chính là tội đồ của quốc gia!”
Câu nói cuối cùng hoàn toàn đánh bại sư phụ Dương, ông ta lớn tiếng ngụy biện nói ông ta chỉ vì muốn báo thù cho em gái mình, tội đồ của quốc gia gì đó ông ta không thừa nhận.
“William quả nhiên thần thông quảng đại.” Lão Yên châm một điếu thuốc, hung hăng hút hai hơi: “Chúng ta vừa xuất phát người này đã có hành động, nếu không có cô Tứ, chúng ta chưa kịp bắt đầu đã chết trước rồi.”
William?
Tôi khiếp sợ nhìn về phía sư phụ Dương, không nghĩ tới người ông ta dựa vào lại là William, khó trách lão Yên lại nói ông ta là tội đồ của quốc gia, nếu như là ở trong quân đội thì có thể trực tiếp định ra cho ông ta tội danh thông đồng với địch phản quốc!
****8:
“Làm sao ông biết được?” Sư phụ Dương buột miệng thốt ra, thì cũng vừa vặn tiết lộ luôn kẻ đứng sau ông ta đúng là William.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Ngoài người kia ra thì còn ai muốn chúng tôi gặp nạn trên đường nữa?”
“Bọn họ bảo ông làm gì?” Cô Tứ đột nhiên ngắt lời, sư phụ Dương vừa định mở miệng nói thì cô Tứ lại bỏ thêm một câu: “Có thể ông không biết tôi với mấy người lão Yên không giống nhau, nếu như ông không nói thật, tôi có cả trăm loại phương pháp khiến cho ông sống không bằng chết và tôi cũng chẳng phải lo lắng điều gì.”
Ngữ khí của anh ấy cũng không nặng, nhưng lại khiến cho lòng người rét lạnh, sư phụ Dương vừa muốn phủ nhận đã phải cứng rắn nuốt trở về.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo