Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn ông ta, không ngờ ông ta lại không biết rõ đầu đuôi sự việc, nói như vậy cô Tứ cũng không có nói cho bọn họ biết?
“Ừ.” Lão Yên nhập vai rất nhanh, vừa mới nói muốn gác lại hiềm khích lúc trước, thì lập tức thu hồi thái độ đối chọi gay gắt, vẻ mặt bình tĩnh giống như lúc dẫn chúng tôi đi làm nhiệm vụ.
Lão Yên lấy ra điếu thuốc rít hai hơi: “Nói thật, không ai biết trên nửa cuộn da dê đó viết gì, bởi vì thân phận của người mua lần này nên cấp trên mới kêu chúng ta cần nhanh chóng hành động! Cho nên chuyến đi này có thành công hay không, không ai biết.
“Người mua là ai?” Nói đến đây, Lưu Hàn Thu trở nên nghiêm túc.
Tôi cũng vểnh tai lên, lúc trước khi lão Yên nói đến chuyện này cũng không đề cập đến thân phận của người mua, cho nên tôi rất tò mò đến cùng là dạng người gì mà lại để cho cấp trên khẩn cấp điều động hai bộ phận 303 và 701 như vậy.
Lão Yên hút hết một phần ba điếu thuốc, mày nhíu chặt không có dấu hiệu giãn ra: “William.”
“Cái gì?” Vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Hàn Thu không giống như giả vờ, thật lâu sau ông ta mới thở ra: “Là William kia sao?”
Lão Yên gật đầu: “Ngoại trừ người kia ra thì còn có ai có thể khiến cho cấp trên triển khai nhiệm vụ một cách khẩn cấp như vậy?”
“William là ai vậy?” Tôi vừa định hỏi thì Nha Tử đã chen lên hỏi trước.
Lão Yên dập tắt tàn thuốc, chậm rãi nói: “Đó có thể coi là một tai họa đối với đất nước chúng ta...”
Từ tai họa này khiến lòng tôi nhảy dựng, có thể khiến cho lão Yên dùng tới từ này khẳng định là chuyện vô cùng quan trọng.
"Sau khi thầy tôi gặp chuyện không may được hai năm, Nha Tử vừa được giáo sư Hứa mang về, còn tôi cũng vừa lên làm chủ nhiệm của 701, lúc ấy đã xảy ra một vụ án lớn làm chấn động cả nước.”
Lão Yên như chìm vào hồi ức: “Một ngôi mộ khổng lồ được khai quật, bên trong có rất nhiều văn vật. Nhưng các nhà khảo cổ học còn chưa kịp phản ứng, họ chỉ biết nó có từ thời nhà Tần, thì văn vật bên trong đã bị trộm chỉ sau một đêm và cũng nhanh chóng được vận chuyển ra nước ngoài.”
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Văn vật của cả một ngôi mộ đều bị đưa ra nước ngoài, điều này sao có thể xảy ra chứ?"
“Đúng vậy, không thể nào xảy ra được.” Lão Yên thở dài: “Ai cũng cho rằng đó là chuyện không thể, nhưng những thứ này cứ thế mà bị đưa ra nước ngoài, bọn họ đã dùng mọi cách, chia năm xẻ bảy thành từng nhóm nhỏ, tóm lại là dùng đủ mọi thủ đoạn, tránh được tầm mắt của quốc gia và hoàn thành việc vượt biên trái phép chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không đến một tuần, có thể nói đây chính là một sự sỉ nhục đối với quốc gia, sỉ nhục của giới khảo cổ và cũng là sự sỉ nhục đối với701 chúng ta!”
Lão Yên cay đắng nói, đối với người vừa mới ngồi lên vị trí chủ nhiệm 701 mà nói, chuyện này chắc hẳn là nỗi sỉ nhục cả đời này của ông ấy đi? Chẳng trách ông ấy chưa bao giờ nhắc tới, bây giờ nói ra là để cho chúng tôi đề phòng.
“Người tổ chức vụ buôn lậu này chính là William.” Lão Yên lại nói.
Lão Yên không nói chi tiết, nhưng chỉ vài câu nói ít ỏi này tôi đã có thể nghe ra được tên William này không phải là người bình thường, trong vòng một tuần có thể đem văn vật của một lăng mộ lớn ra nước ngoài, trọng điểm là trong nước lại không phát hiện thì đây tuyệt đối không phải là việc mà chỉ một cá nhân hoặc là một nhóm nhỏ có thể làm được.
“Nói như vậy, thủ hạ của tên William này chắc cũng không ít đúng không?” Tôi sờ cằm nói.
Lão Yên gật đầu: “Không chỉ là vấn đề nhân lực mà hỏa lực của bọn họ cũng rất mạnh, cậu có biết vì sao chuyện này lại trở thành sỉ nhục không?”
“Không phải là do văn vật bị tuồn ra nước ngoài sao” Tôi có chút tò mò nói.
Lão Yên hừ một tiếng: “Đây đương nhiên là một trong những nguyên nhân trong đó, nhưng khi bọn họ buôn lậu lô văn vật cuối cùng, lực lượng cảnh sát vũ trang và chuyên gia của 701 chúng ta đã tóm được bọn chúng.”
Trong lòng tôi nhảy dựng: “Chẳng lẽ không lấy lại được văn vật sao?”
“Không lấy lại được, thậm chí còn tổn thất vô cùng nặng nề” Lão Yên nhắm mắt lại, nói rằng lúc đó có gần ba mươi chiến sĩ cảnh sát vũ trang đã anh dũng hy sinh, 701 cũng mất đi rất nhiều cao thủ, đây chính là lý do hiện tại toàn bộ 701 chỉ có ông ấy và giáo sư Hứa có số tuổi gần nhau, bởi vì một nhóm người cùng thế hệ với bọn họ phần lớn đã mất ở trong trận đối đầu đó.
Tôi không mở miệng hỏi nữa, sự kiện này đối với đám người lão Yên mà nói hẳn là một vết sẹo sâu thấu xương, mỗi lần nhắc đến đều giống như xát muối lên vết thương vậy.
“Vậy lần này chỉ có mấy người chúng ta, không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?” Lưu Hàn Thu sắc mặt ngưng trọng nói.
Chúng tôi cũng im lặng, lão Yên lại hừ lạnh nói: “Bọn họ tưởng đất nước chúng ta vẫn như trước kia sao? Bây giờ bọn chúng lén đi vào nước ta thì chắc chắn sẽ không mang theo nhiều người, lần này tôi nhất định phải khiến bọn chúng phải trả giá đắt cho thảm kịch năm đó.
Bộ dạng của lão Yên làm cho tôi nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp ông ấy, khi đó ông ấy bởi vì chuyện tiến vào La Bố Bạc mà lo lắng, nhưng cũng là dáng vẻ nắm chắc phần thắng như vậy, tuy rằng có rất nhiều nhân tố không thể xác định, nhưng ông ấy có đầy đủ tự tin đối với năng lực của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo