Sắc mặt lão Yên đột nhiên thay đổi, hỏi sư phụ Dương rốt cuộc đã làm gì.

Nhưng sư phụ Dương là một con cáo già, mặc dù bị lão Yên dọa cho sợ hãi nhưng cũng không chịu thừa nhận mình đã động tay động chân, chỉ nói là rắn tiên đến báo thù, ông ta dù chết cũng không muốn tiến lên trước một bước.

“Thật không?” Lão Yên đột nhiên thu lại lửa giận, bình tĩnh hỏi.

Sư phụ Dương bị ông ấy hỏi như vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đi trở về khoảng hơn mười dặm thì sẽ có xe đi Yến Kinh, tôi không quấy rầy mấy người nữa.”

Lão Yên bị ông ta chọc tức tới bật cười, sau đó rút ra một con dao găm từ bên hông rồi đặt ở trên tay nhẹ nhàng vỗ: “Sư phụ Dương, con người của tôi thực ra rất dễ tính, nhưng nếu ai dám phản bội tôi......”

Những lời còn lại ông ấy không nói hết, nhưng cũng không cần nói cũng biết.

Sư phụ Dương dường như không ngờ lão Yên sẽ làm ra loại chuyện này, vô thức nhìn về phía Lưu Hàn Thu, cầu xin ông ta giúp đỡ!

Thấy thế chúng tôi liền hiểu được, lão Yên lại cười lạnh nói: “Xem ra có vài người không muốn an phận.”

“Lão Yên, ông muốn làm gì, ông còn muốn giết người nữa sao?” Lưu Hàn Thu giả vờ tức giận nói.

Lời này của ông ta là đang ám chỉ cho sư phụ Dương, người sau lập tức hắng giọng rống lên, nói lão Yên làm như vậy là trái pháp luật, cùng lắm thì ông ta không nhận tiền chuyến này, lão Yên không thể đe dọa ông ta như vậy được.

Lão Yên ồ một tiếng, dường như chẳng quan tâm đến lời nói của sư phụ Dương, sau đó liền hất cằm về phía tôi: "Trường An, trói ông ta lại, lúc đến núi Cửu Hoa thì thả ra.”

“Lão Yên, ông...” Sư phụ Dương lần này thật sự sợ hãi muốn nói điều gì đó nhưng lão Yên lại không cho ông ta cơ hội, trực tiếp móc từ trong ngực ra một miếng vải bịt miệng ông ta lại, sau đó nháy mắt với tôi.

Tôi lập tức bước tới trói ông ta lại rồi ném vào trong góc xe.

Sắc mặt Lưu Hàn Thu thay đổi, tức giận nói: “Trong mắt ông còn có luật pháp không?"

“Lưu đầu hói, đầu ông hói rồi não cũng khô luôn sao? Người của 701 làm việc có lúc nào chú ý đến luật pháp không?" Lão Yên cười lạnh.

Chúng tôi lặng lẽ cười, nếu chúng tôi mà dựa theo luật pháp để làm việc thì đã làm mất không biết bao nhiêu bảo vật của quốc gia rồi, cứ nghĩ mà xem chúng tôi phát hiện ra rất nhiều lăng mộ nhưng bởi vì đủ loại quy định mà không dám đi vào, vậy thì sự tồn tại của chúng tôi còn có ý nghĩa gì? Cho nên mấy lời này của Lưu Hàn Thu quả thực là không có đầu óc.

Lưu Hàn Thu cũng biết mình nói ra một câu thật buồn cười, có chút thẹn quá hóa giận nói: “Hai việc này có thể giống nhau sao? Sư phụ Dương cũng chỉ là một người bình thường, thủ đoạn ông dùng để đối phó với cương thi và bọn trộm mộ có thể dùng trên người ông ta sao?”

“Chuyện đó cũng không cần ông quan tâm.” Lão Yên nhẹ nhàng nói một câu, sau đó cũng mặc kệ sắc mặt âm trầm của Lưu Hàn Thu, quay đầu hỏi Nha Tử có cảm thấy khó chịu chỗ nào không.

Nha Tử lắc đầu nói lúc cô Tứ lôi con sâu ra thì đã đỡ hơn rồi, chỉ là bị dọa không dám nói chuyện, cứ cảm giác trong cổ họng còn có thứ gì đó thôi.

“Ừ, cậu nghỉ ngơi một lát đi, Trường An, cậu lái xe đi.” Lão Yên nói với tôi.

Tôi đáp một tiếng, lập tức từ thùng xe bò tới ghế lái, khởi động lại xe, sau một hồi xóc nảy mới chậm rãi đi về phía trước.

Không thể không thừa nhận lái xe trong bóng tối vẫn phải có kỹ thuật nhất định, đèn chiếu sáng của xe bán tải cũng chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vùng đó, sau đó chậm rãi lái về phía trước, cũng không dám lái xe với tốc độ quá nhanh.

Khó trách vừa rồi Nha Tử nói có thể là do anh ta không chú ý, dưới tình huống như vậy, lực chú ý toàn thân đều đặt ở trên xe, không thể chú ý đến những chuyện khác được.

“Trường An.” Đột nhiên, cô Tứ gọi tôi một tiếng.

Bởi vì đang lái xe nên tôi không thể quay đầu lại, chỉ cao giọng đáp một câu, hỏi anh ấy có chuyện gì.

Cô Tứ không trả lời, ngay lúc tôi đang cảm thấy có chút kỳ lạ, một hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng liền sáp lại gần: “Lát nữa cậu lái xe sang cánh đồng bên trái.”

Tay tôi run lên vì sợ hãi, suýt gây ra một vụ đụng xe và giết chết tất cả mọi người, khi tôi quay đầu nhìn lại thì thấy cô Tứ không biết từ lúc nào đã thò người lại đây, cúi người nói thầm bên tai tôi.

Trong lúc xe đang rung lắc mà làm ra được động tác như vậy kì thực rất khó, nhưng thân hình của cô Tứ lại không hề nhúc nhích, giống như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng vậy.

“Tại sao?” Tôi tò mò hỏi.

Cô Tứ lắc đầu bảo tôi không nên hỏi nhiều, sau đó liền rút người trở về, trong lúc tôi miên man nghĩ đến lời của anh ấy, bất giác nhìn sang bên trái.

Vì vội vã lên đường nên chúng tôi không đi thẳng một đường theo đường quốc lộ mà có những chỗ phải đi đường tắt, bây giờ con đường đang đi không rộng lắm, cả hai bên toàn là đất ruộng.

Miền Bắc và miền Nam khác nhau, mùa này trong ruộng cũng không có gì cả, cho nên nhìn qua là một mảnh hoang vu, trái phải không thấy có gì khác biệt, cũng không hiểu nổi tại sao cô Tứ lại bảo tôi rẽ sang bên trái.

0.14216 sec| 2408.492 kb