Cộc cộc!
Đúng lúc này, tay của cô Tứ đã gõ hai tiếng lên thùng xe, toàn thân tôi rùng mình, cũng không kịp nghĩ đến dụng ý của anh ấy, chỉ vô thức làm theo lời anh ấy nói.
Lúc xe nghiêng đã tạo ra một trận xóc nảy, lão Yên lớn giọng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không trả lời ông ấy, chỉ làm theo chỉ dẫn của cô Tứ một đường lái xe qua.
Tôi không hề dừng lại cho đến khi nghe thấy tiếng bàn tay gõ nhẹ vào thùng xe một lần nữa.
“Trường An, cậu làm cái gì vậy? Lái nhầm đường à?” Lão Yên tiến lại gần, bật đèn pin nhìn bốn phía xung quanh đánh giá một chút.
Tôi ậm ừ một cách qua loa, cũng không nói nhiều, vì còn chưa biết được ý đồ của cô Tứ, tôi sợ nói thêm một câu sẽ làm rối kế hoạch của anh ấy.
“Này, cô Tứ, ngài đi đâu đấy?” Lão Yên đột nhiên kêu một câu, tôi vừa quay đầu nhìn lại liền thấy anh ấy đã xuống xe, sau đó lao vào trong bóng tối, không ai biết tại sao anh ấy lại làm như vậy.
Đúng lúc này, sư phụ Dương đang bị trói đột nhiên giãy dụa dữ dội, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ, lão Yên trực tiếp tát một cái."Thành thật một chút đi!
Theo cái tát này của lão Yên, những người trong xe đều im lặng, trong đêm yên tĩnh có vẻ hết sức quỷ dị, sư phụ Dương bất an, nhưng dưới cái nhìn lạnh lẽo của lão Yên cũng không dám có động tác nào khác.
“Sao ngài ấy còn chưa trở về?”
Theo thời gian xuống xe của cô Tứ càng lúc càng lâu, Lưu Hàn Thu rốt cuộc nhịn không được đã phá vỡ sự im lặng này.
Lão Yên nhìn ông ta không nói gì, nhưng nhìn bộ dạng liên tục nhìn ra bên ngoài của của ông ấy thì hiển nhiên cũng đang rất lo lắng.
“Trường An, vừa rồi cô Tứ rốt cuộc đã nói gì với cậu?” Lão Yên không thể ngồi yên được nữa.
Tôi lắc đầu: “Ngài ấy chỉ bảo tôi lái xe tới đây, cũng không nói thêm gì khác.”
Đám người Lưu Hàn Thu hiển nhiên không tin, cho rằng chúng tôi đang lừa bọn họ: "Lão Yên, tôi biết 701 mấy người làm việc mặn chay không kiêng kỵ, nhưng mấy người dù thế nào cũng không thể giết người diệt khẩu chứ?
****6:
Nhìn bộ dạng này của ông ta, tôi lại cảm thấy buồn cười, chẳng trách 303 chỉ dám làm mấy chuyện mờ ám ở sau lưng, xét về năng lực chiến đấu một mình của bọn họ khẳng định không phải là đối thủ của chúng tôi.
Nhưng vừa buồn cười vừa cảm thấy bất an, bởi vì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không ai biết được khi nào bọn họ sẽ ra tay làm việc xấu.
“Giết người diệt khẩu sao?” Lão Yên liên tục cười lạnh: “701 làm chuyện gì mà cần phải giết người diệt khẩu đây? Nếu tôi nhớ không lầm thì đây hẳn là việc các ông thường làm.”
Lưu Hàn Thu lạnh mặt: “Đó còn không phải là vì chùi đít cho mấy người sao?”
“Không cần.” Lão Yên hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng mặc kệ Lưu Hàn Thu đang căng thẳng tột độ, chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Đột nhiên, Lưu Hàn Thu thở dài: “Lão Yên à, nói đến cùng thì tôi và thầy ông là người cùng một thế hệ.”
Lão Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía ông ta, sát khí trong mắt suýt chút nữa cũng không che giấu được, nhưng rất nhanh ông ấy đã phản ứng lại, thản nhiên nói: “Thế nào, ông định dùng bối phận để trấn áp tôi à? Lúc trước sao không thấy ông dùng bối phận để giúp tôi một lần nhỉ.
Ồ, tôi nhớ nhầm rồi. Ông không chỉ không giúp mà lúc trước còn hận không thể giết chết tôi để mà thế chỗ, nhưng mà tôi nói cho ông biết, cho dù ông đây có chết thì ông cũng không thể bước vào bậc cửa của 701!”
Theo lời ông ấy nói, vẻ mặt của Lưu Hàn Thu đã thay đổi mấy lần, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống: "Lão Yên, ông chỉ đang muốn trút giận mà thôi, tình huống lúc trước ông cũng hiểu nếu tôi không nhúng tay vào thì cũng có rất nhiều người nhúng tay vào, tôi đã hấp dẫn không ít hỏa lực dùm ông.”
“Ha ha.” Đối với lời cầu hòa của Lưu Hàn Thu, lão Yên hừ lạnh một tiếng, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu đi.
Tôi mặt không đổi sắc đánh giá lão Yên, cảm thấy ông ấy rất biết diễn, vừa rồi sở dĩ nói nhiều như vậy phỏng chừng cũng là bởi vì ông ấy đã bộc lộ cảm xúc ra ngoài, sợ Lưu Hàn Thu hoài nghi mới thuận thế nói như vậy.
Lưu Hàn Thu tiếp tục nói: “Đây là lần hiếm hoi chúng ta bắt tay hợp tác, tôi nghĩ chúng ta cũng không nên cứ xích mích như vậy mãi được đúng không?”
“Tôi nhớ không lầm thì hồi trưa có người nhất định phải ra vẻ.” Lão Yên dựa vào thùng xe nói.
Lưu Hàn Thu nghẹn họng, sau đó ưỡn mặt nói: “Đó là do tôi có việc bận, lão Yên, ông cũng không phải là người thích so đo như vậy đúng không?"
Lão Yên bĩu môi: “Được rồi, ông như thế nào tôi rất rõ ràng, tôi như thế nào ông cũng biết, nể tình mọi người cùng hợp tác tạm thời buông bỏ thành kiến, nếu có người đâm dao sau lưng, đừng trách tôi không khách khí.”
Ông ấy nói một cách hung dữ, ánh mắt quét qua người Lưu Hàn Thu, cũng không biết Lưu Hàn Thu rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì, rõ ràng một đường đối chọi gay gắt, vậy mà bây giờ lại muốn làm hòa. Đối mặt với sự nghi ngờ của lão Yên, ông ta chỉ cười hì hì không có phản ứng gì.
“Tôi nghe nói lần này là bởi vì có một người Anh đã mua được một nửa cuộn da dê của nước Tân La cổ?” Im lặng một lúc, Lưu Hàn Thu mới lên tiếng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo