Người dịch: PrimeK Tohabong

Pháp gia Thiên hạ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, sớm đã có người ý thức được, chỉ có biến pháp mới có thể trở nên mạnh mẽ.

Lê quốc đã từng có hai vị nhân tài biến pháp là Lý Ngao và Ngô Khởi, chỉ tiếc là phụ tá của Ngụy gia, Ngụy gia định âm thầm thực hiện biến pháp ở đất phong của mình, nên đưa bọn họ đến hạn chế tại vùng đất của Ngụy gia nhưng điều kiện tiên quyết của biến pháp Lý Ngao chính là phải loại bỏ các Thế Khanh Thế Lộc (chức quan và bổng lộc đời đời được truyền lại cho con cháu), nếu người hắn phụ tá là quân vương, còn có thể thành công, chỉ ở đất Ngụy chính là đơn thuần là tự tìm cái chết.

Cho nên khi thấy bạn tốt là Lý Ngao bị chết, Ngô Khởi vốn là người thay Ngụy gia huấn luyện ra vô số Ngụy võ tốt, đã chạy trốn đến Sở quốc. Ở Sở quốc làm biến pháp cũng khá thành công, có Sở vương che chở, quý tộc cấp dưới căn bản không dám gây sự, kết quả biến pháp được một nửa, Sở vương đã chết, Ngô Khởi bị giết chết ngay trước linh cữu Sở vương.

Hai đợt biến pháp, đều kết thúc không kèn không trống, tuy rằng thực lực sau biến pháp đều tăng cường, nhưng thật sự có hạn.

Quý tộc vẫn cầm quyền như cũ, cẩn trọng cản trở tiến hành biến pháp, ngược lại bị Càn quốc đoạt trước.

Từ đó về sau, các quốc gia cũng chỉ có thể nhìn Càn Quốc hưởng lợi từ biến pháp, càng ngày càng mạnh càng mạnh, thèm muốn chảy nước miếng.

Triệu Kỵ cũng từng nói qua, nếu lúc đó Lê Vương là ông ta, cho dù phải khai chiến với Ngụy gia, cũng phải đoạt được Lý Ngao cùng Ngô Khởi.

Triệu Ninh thở dài một hơi: “Doanh huynh! huynh có biện pháp giải quyết không?

“Khó chơi!”

Doanh Vô Kỵ lắc đầu: “Kỳ thật biện pháp không phải là không có, nhưng yêu cầu quá mức hà khắc, có tinh lực này, còn không trực tiếp chơi một trận sống mái với hai nhà Ngụy Hàn trận. Ta tới Lê quốc các người là hưởng phúc, không phải chịu chết!”

“Huynh!”

Triệu Ninh có chút tức giận, nhưng ngẫm lại Doanh Vô Kỵ ở Lê quốc làm biến pháp, mức độ nguy hiểm còn lớn hơn với việc tranh vương vị với Doanh Vô Khuyết tại Càn quốc.

Người ta đã mang đến một vụ làm ăn lớn như vậy, lại yêu cầu làm thêm cả cái khác hình như quả thật có chút quá đáng.

Doanh Vô Kỵ cười nói: “Huynh đừng giận! Sau này đều là người một nhà, ta cũng không phải không muốn giúp các người, bất quá ý nghĩ của ta quả thật chưa chín chắn. Hơn nữa lúc bệ hạ thương lượng với La Tướng cũng không cho ta tham dự, cho dù ta thật sự muốn nói thì bệ hạ cũng không nhất định muốn nghe đúng không!

“Nói cũng đúng!”

Triệu Ninh có chút chán nản, bởi vì trước mắt Triệu Kỵ đích xác chỉ là coi Doanh Vô Kỵ là công cụ kiếm tiền, chứ không coi trọng về tài năng chính trị của hắn dù sao Doanh Vô Kỵ chưa từng theo đuổi chính trị.

Có đôi khi ngẫm lại, giống như còn không bằng chính mình chủ trì biến pháp.

Nàng lắc đầu, liền tạm thời bỏ chuyện này lại sau đầu.

Đúng rồi! Doanh huynh, giới thiệu cho huynh một người!

“Ai cơ?”

Triệu Tín! Ra đây!

Vừa dứt lời, liền có một thanh niên chừng 30 tuổi trèo tường vào.

Này!

Thật mạnh.

Gương mặt Triệu Tín góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lấp lánh hữu thần, tay cầm trường thương tràn đầy uy mãnh, vừa nhìn chính là cao thủ, chính là sắc mặt có chút trắng bệch, có loại cảm giác mới bị trọng thương.

Doanh Vô Kỵ tò mò nói: “Vị này là…..”.

Triệu Ninh mỉm cười: “Vị này cũng coi như cao thủ trẻ tuổi nhất Tông thất Triệu thị, thai Thuế Cảnh tứ phẩm linh thai, trong thời gian diễn ra Bách gia thịnh hội có nguy hiểm, hắn sẽ phụ trách bảo vệ huynh!”

A! Cao thủ!

Doanh Vô Kỵ có chút mừng rỡ, tứ phẩm linh thai Thai Thuế cảnh, quả nhiên tính là cao thủ.

Dù sao Thai Thuế Cảnh thực lực rất lớn, Linh Thai mỗi khi tăng lên một cấp, thực lực sẽ tăng lên một bậc.

Linh thai tứ phẩm, trước khi đột phá chính là ba tầng 11, đã là thiên tài thông thường, dựa vào nỗ lực có thể đạt tới đỉnh phong, không tính những dạng biến thái kia thì đây đã là đỉnh cấp cao thủ rồi.

Doanh Vô Kỵ cảm thấy, cho dù mình dùng toàn bộ át chủ bài cũng chưa chắc đánh bại được Triệu Tín, nhiều nhất tìm một cơ hội ẩn hình để trốn chạy.

Triệu Ninh cười cười: “Kỳ thật Doanh huynh đã sớm quen biết với hắn!”

“Ồ?”

Ánh mắt Doanh Vô Kỵ đánh giá Triệu Tín.

Triệu Tín bị nhìn có chút ngượng ngùng, chắp tay nói: “Phò mã gia! lúc trước sự kiện Lầu Xanh ngươi đại nạn không chết, từ đó về sau ta liền một mực âm thầm bảo vệ ngươi!”

Doanh Vô Kỵ nghẹn một cái: “Nhưng ta gặp phải nguy hiểm nhiều lần như vậy, cũng không thấy ngươi ra tay!”

Triệu Tín xoa xoa đầu: “Lý Thải Đàm lần đó, ta căn bản không nghĩ tới nàng ta là Người của Vi Nga phái, ta nghĩ đến nàng ta muốn ngủ với ngươi…”

Doanh Vô Kỵ có chút đau đầu: “Vậy Lộc Phòng lần đó thì sao?”

“Lộc Phòng lần đó ta muốn ngăn cản ngươi, nhưng là điện hạ ra mệnh lệnh, chỉ khi ngươi gặp trường hợp nguy hiểm đến tính mạng thì mới được cứu, không có đạo lý ngăn cản ngươi không cứu người. Vốn nghĩ nếu như đánh nhau, liền cứu ngươi ra ngoài, kết quả ngươi vừa đi vào, Huyền Thiết Môn liền hạ xuống.”

Lộc Phòng vốn chắc chắn lại khắc trận pháp, ta vì muốn nhanh chóng xông vào đã cùng Thập Tam gia cùng phá Huyền Thiết Môn, kết quả bị trận pháp chấn cho trọng thương, lúc này mới vừa tỉnh lại mấy canh giờ.”

Doanh Vô Kỵ giơ ngón cái lên: “Cũng chính là ngươi không ra tay lần nào, ngược lại còn bị cuốn vào, ngươi con mẹ nó thật đúng là một nhân tài!”

Triệu Tín ảo não xoa xoa đầu: “Điện hạ nói ta không thích hợp âm thầm bảo vệ, cho nên bảo ta trực tiếp ra mặt bảo vệ. Phò mã gia yên tâm, ta chính diện đánh nhau vẫn rất mạnh…..”.

Tay cầm trường thương của hắn siết chặt, bổ sung: “Sau lưng cũng rất mạnh!”

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

0.48457 sec| 2409.828 kb