Người dịch: PrimeK Tohabong

Bọn họ đã có một loại nhận thức chung, muốn thắng Doanh Vô Kỵ, ít nhất cũng phải đạt tới 3 tầng tinh khí thần đều tầng 11, hơn nữa cực kỳ thiện chiến mới được. Có lẽ chỉ có tinh khí thần nào đó đột phá tới tầng 12, mới có thể áp chế hắn.

Bất quá lần này tới thiên tài cũng không ít, dám tới Thư cục cửa khiêu chiến, ít nhất đều có tu vi ba tầng tầng 11.

Nhưng đi đâu tìm mười mấy người Thai Thuế Cảnh để bồi luyện đây?

Chẳng lẽ tìm Ngụy gia, bảo bọn họ cung cấp hơn chục gia thần thị vệ Thai Thuế Cảnh cho mình giết để luyện tay?

Yêu cầu này, có chút làm cho người ta bực bội.

Võ đấu không được, vậy cũng chỉ có thể xem văn đấu, người ta yêu cầu giải được đề mục mới có thể luận bàn, cũng không phải yêu cầu quá đáng gì.

Nhưng vẫn ngông cuồng!

Cũng không thể mình nhiều người như vậy, ngay cả một đề mục cũng không phải là không giải được chứ?

Vì thế mọi người như ong vỡ tổ mà tràn về chỗ dán trang giấy bên cạnh cửa lớn, sau khi xem xong, không ít người đều bẻ đầu ngón tay bắt đầu tính toán, có thể tính tới tính lui cũng không biết làm sao, từng người đều cảm thấy ngứa ngáy mà không được gãi.

Trọn vẹn một khắc đồng hồ sau, lại không có ai người tiến Thư cục.

Tiểu nhị cười tủm tỉm nói: “Chư vị mời về đi! Công tử nhà ta không chơi với kẻ ngốc!”

Trong đám người lập tức ầm ĩ lên, không ít người đều đang mắng Doanh Vô Kỵ.

Trong khi một số mắng chửi chửi đĩnh đạc xong thì rời đi, một số khác lại còn ở lại vẻ mặt rối rắm tiếp tục suy nghĩ.

Điền Văn Kính cười nhạo một tiếng: “Ngụy Mãnh, xem ra chiêu này của các ngươi, hình như cũng không ổn!”

Hừ!

Ngụy Mãnh hừ một tiếng, không nói gì.

Mễ Tinh Ly bất đắc dĩ hỏi: “Doanh Vô Kỵ rốt cục là ra đề mục gì, rốt cuộc làm khó bọn họ thành như vậy, rốt cuộc là tứ thư ngũ kinh hay là thơ từ ca phú hay là toán học, học thuật?”

“Để ta cho người đi chép một bản về đây xem!”

Ngụy Mãnh khoát tay với thủ hạ, thủ hạ liền bước nhanh xuống lầu.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền cầm một phần đề mục sao chép trở lại.

Trải trên mặt bàn, mấy người đều vây quanh.

“Có ba người khách trọ, ở ba gian phòng khách, mỗi gian 10 lượng bạc, tổng cộng trả cho ông chủ ba mươi lượng.”

“Là toán học!”

Tinh Ly nheo mắt lại, tuy rằng nàng theo pháp gia, nhưng đối với toán học cũng cảm thấy hứng thú.

Chẳng qua đề toán học này, không phải gà thỏ cùng lồng, thoạt nhìn chính là phép cộng đơn giản, làm sao có thể làm khó nhiều người như vậy?

Nàng tiếp tục nhìn xuống.

Ngày hôm sau ông chủ cảm thấy ba gian phòng khách 25 lượng là đủ, liền bảo tiểu nhị trả lại 5 lượng.

Kết quả tiểu nhị tham lam, chỉ đưa ba người khách mỗi người một lượng, còn mình tham ô hai lượng.

Như vậy, tương đương với mỗi người trả chín lượng, cộng lại chính là 27 lượng.

Cộng thêm hai lượng tham ô của tiểu nhị, chính là 29 lượng.

“Cho nên nói, còn lại một lượng bạc đi đâu?”

A, cái này…..”.

Khi mọi người nhắc tới câu cuối cùng, đều sửng sốt một chút.

Đúng rồi. Một lượng bạc cuối cùng đâu?

Quân tử lục nghệ chính là lễ nhạc ngự xạ thư số, Dưới thời Chu, quý tộc phần lớn đều tiếp xúc qua toán học, xem đề mục này nhìn thì thấy rất đơn giản.

Nhưng không biết tại sao, tính như thế nào không đúng.

Dần dần, biểu tình của bọn họ cũng trở nên giống như người phía dưới.

Đáng ghét, vì sao một đề toán đơn giản thế mà tính cũng không xong.

Chẳng lẽ mình cũng là kẻ ngốc?

“Xì!”

Mễ Tinh Ly đột nhiên cười ra tiếng: “Hạng Đỉnh! Ngươi vừa rồi đánh giá Doanh Vô Kỵ quả nhiên không sai, người này là một người thông minh, nhưng cũng chỉ là khôn vặt. Đối mặt với loại chuyện này, vừa không có lựa chọn vương đạo, lại không lựa chọn bá đạo, mà là lựa chọn quỷ đạo. Loại người này, không vào danh gia thật đáng tiếc.

Hạng Đỉnh sửng sốt một chút: “Nữ công tử, ngươi tính ra rồi?

“Tính?”

Mễ Tinh Ly cười cười: “Vì sao phải tính? Đây không phải đề toán, chẳng qua là một thủ thuật che mắt. Lại nói tiếp người này cũng rất thú vị, lại nghĩ được chiêu này để hóa giải thủ đoạn không lộ ra ngoài sáng của Ngụy gia. Việc này đã xong, chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, liền đứng lên.

Hạng Đỉnh hiếu kỳ nói: “Nữ công tử! Ngươi đã nhìn thấu mánh khóe của hắn trong vòng một khắc, vì sao không đi luận bàn với hắn?”

Phương Tinh Ly hỏi ngược lại: “Đạo bất đồng, cần gì phải luận bàn?”

“Được rồi!”

Hạng Đỉnh tuy rằng bị đề này làm cho nhức đầu, nhưng cũng không có tâm tư tranh giành ở phương diện này, liền trực tiếp đi theo rời đi.

Điền Văn Kính cũng đứng dậy, lãnh đạm cười: “Kỳ thật ta đã sớm nhìn thấu, thật sự không có ý nghĩa, đi trước!”

Dứt lời, cũng rời khỏi Nhã Gian.

Ngụy Mãnh nhịn không được thầm mắng: “Đã sớm nhìn thấu?”

Bất quá hắn cũng không nghĩ tới, Bình Lăng Quân vừa là dùng nhân tình lại dùng tiền mới mua chuộc được Bách Hiểu Sinh.

Kết quả lại không ngờ bị hóa giải dễ như vậy.

Cái gọi là vẻ bề ngoài của hiệp ước đồng minh Càn Lê cũng bị Mễ Tinh Ly dễ dàng nhìn thấu

Đợt sóng này của mình thực sự không vớt được cái gì

Nhưng đề toán này, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Không phải nói là thủ thuật che mắt sao?

Sao mình không cảm thấy bị che mắt?

27 cộng 2, chính là 29 chín a!

Một lượng bạc còn lại đi đâu?

Ngụy Mãnh xoa xoa đầu, sắc mặt có chút dữ tợn.

Ôi!

Đầu ngứa quá.

……

0.53690 sec| 2417 kb