Người dịch: PrimeK Tohabong

Lý Thái My lườm hắn một cái: “Công tử cũng biết suy nghĩ cho người khác”.

Hắn quả nhiên cái gì cũng biết, Lý gia huyết mạch đều là như thế, ôn dưỡng thai nhi dùng chính là nguyên khí mẫu thể, Thể Khôn Thừa đặc biệt như thế.

Sau khi Luy Tổ thời viễn cổ sinh được hai con trai, tu vi vốn cao thâm gần như toàn bộ bị rút đi, từ cao thủ cường tuyệt nhất thời biến thành một phàm nhân.

Than ôi!

Doanh Vô Kỵ này mặc dù có chút chán ghét, nhưng cũng không khỏi quá thẳng thắn đi?

Doanh Vô Kỵ không khách khí ngồi trên ghế đá: “Doanh Vô Kỵ ta kết giao với người khác, nổi bật nhất chính là thẳng thắn thành khẩn, dù sao công chúa cũng có quá nhiều áp lực tâm lý. Chúng ta không ai nợ ai, vì thế không nên kéo nhau cùng ngã’

“Công tử…..”.”

Lý Thải My không nhịn được bật cười, loại bộ dáng thẳng thắn thành khẩn đến mức tận cùng này, lại có vẻ có chút hàm hậu.

Nàng mấp máy miệng: “Nói như vậy, thì công tử không bắt buộc phải chọn ta?”

“Cũng không hẳn như vậy!”

Doanh Vô Kỵ thở dài một hơi, trong lúc nhất thời thật đúng là có chút hoảng hốt: “Ta chỉ là cảm thấy, hiện tại rất nhiều chuyện, đều là chuyện nguy hiểm cả, khiến người ta đôi khi vì sinh tồn không thể không bắt buộc phải lựa chọn trong đó gồm cả hôn nhân. Nhưng cuộc sống gia đình luôn phải có sự đầm ấm, nếu có cơ hội cưới được tình yêu đích thực, cớ sao mà không làm chứ?”

Nếu không phải vì tình cảnh này, có lẽ hắn đã cầu hôn Hoa Triều rồi.

Kết quả hiện tại, chỉ có thể ở chung với thân phận “người nhà” tuy nói tình cảm vẫn rất tốt, nhưng nói trong lòng hai bên không có chút khó chịu nào khẳng định là giả.

Nhưng nếu như không lựa chọn liên hôn thì mọi thứ đều hỏng bét.

Hôm nay có Ngụy Đằng, ngày mai sẽ có các chuyện đau mề khác.

Đừng nói an tâm sinh hoạt, liền cả vấn đề sinh tồn đều không làm được.

Về phần công chúa “Triệu Lăng” này, mọi thứ đều rất tốt, nhưng tình cảm còn lâu mới đến mức có thể cưới ngay.

Lý Thái My: “.....”.

Nàng nghe xong những lời này, tâm tình cũng có chút trầm thấp, hóa ra hắn cũng nghĩ như vậy.

Doanh Vô Kỵ cười khoát tay áo: “Vừa lúc công chúa ở trong cung nhàm chán, ta lại đây cùng công chúa tâm sự”.

Tiện thể kiếm ít kỹ năng của ngươi.

Coi như không cưới được người thì kiếm chút kỹ năng của ngươi, cũng không tính thiệt thòi.

Trong lòng hắn thầm bổ sung.

“Ừm…”

Sau một phen nói chuyện, Lý Thải My đối với hắn đã không còn bài xích, liền cười nói: “Lần trước công tử đàn bài Chợ phiên, có thể đàn lại một lần cho ta nghe được không?”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Còn nghe? Ta còn có một bài mới, lần trước còn chưa đàn cho công chúa”.

Một bản nhạc, nghe lần đầu thì còn thích.

Lần thứ hai hiệu quả sẽ kém rất nhiều, chắc chắn sẽ không tuôn ra kỹ năng nào!

“Ta muốn nghe bài chợ phiên lần trước!”

Lý Thải My chống má, cảm giác giọng nói của mình có chút làm nũng, vội vàng thay đổi ngữ điệu: “Làm người không thể quá có mới nới cũ, huống chi ca khúc dễ nghe, vốn không nên bị lãng quên”.

Doanh Vô Kỵ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng! Tỳ Bà đâu?

“Vẫn còn ở chỗ đó!”

“Được rồi!”

Doanh Vô Kỵ đứng dậy vào nhà, vẫn là cái bàn gần cửa sổ, tỳ bà đặt ở một nơi rất dễ thấy.

Bất quá góc cửa sổ, giống như đặt một vật gì nhìn ghê ghê.

Dài dài

Bị gãy.

Trên đó có máu.

“Cái shit gì thế này!”

Doanh Vô Kỵ có chút ngạc nhiên: “Đây không phải là kẹo hồ lô mình mua mấy ngày trước sao?”

Lý Thải My cách cửa sổ cười nói: “Sau khi Cơ Túc nhận tội, thẩm vấn công tử kết thúc, điện hạ không muốn sự tình có biến, liền hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ vật chứng của vụ án này, ta nhìn thấy nó cảm thấy rất thú vị, liền tiện tay lấy về”.

Nàng đem vật này lấy về, đích thật là có một chút tư tâm.

Khi đó nàng lấy lí do với Triệu Ninh là nhìn thấy hồ lô đường, sẽ nghĩ đến lúc còn bé.

Lúc đó nàng cho rằng có thể lừa gạt Triệu Ninh, nhưng bây giờ nghĩ lại, Triệu Ninh hẳn là đã sớm biết.

Dứt khoát trực tiếp đặt ở bệ cửa sổ, để Triệu Ninh biết, mình đã biết, hơn nữa không đặc biệt phản cảm.

“Như thế này đi!”

Doanh Vô Kỵ cười cười, cách cửa sổ hỏi: “Ai! Sau này ta gọi công chúa là Đường Đường được không?”.

Lý Thái My: “.....”.

Thành thật mà nói, có chút khó xử, còn có chút xấu hổ.

Theo như lời Lý Thải Đàm, loại đàn ông có bao nhiêu mặt dày mới thốt ra được lời này.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn thấy Doanh Vô Kỵ lại tương đối thản nhiên, cũng không có cảm giác cố ý trêu chọc.

Nhưng nàng vẫn hỏi: “Tại sao gọi như vậy?”

Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: “Nếu không thì gọi công chúa là gì? Tên thật của công chúa sao?”

Đùa chứ, tên của cô còn không muốn nói cho tôi biết.

Lý Thái My: “.....”.

Hóa ra hắn không muốn gọi tên thật của mình, hắn cũng biết mình chán ghét thân phận Lý gia sao?

Than ôi! Sao Triệu Ninh cái gì cũng nói ra ngoài thế?

Nàng mấp máy miệng, vốn định trực tiếp đồng ý, lời đến bên miệng lại sửa miệng: “Vậy công tử nói cho ta biết, cái hồ lô đường này là công tử vốn định tặng cho ta sao?”

Doanh Vô Kỵ đương nhiên nói: “Đương nhiên!”

Khóe miệng Lý Thải My rốt cục thấm ra nụ cười, âm thanh cũng không khỏi nhỏ đi rất nhiều: “Công tử nguyện ý gọi thì gọi đi!”

Ừm!

Doanh Vô Kỵ cười cười, lúc này mới ôm tỳ bà về tới sân, cười hỏi: “Vẫn muốn nghe bài chợ phiên?”

“Ừm!”

Lý Thải My gật đầu, cũng không phải nói “chợ phiên” là khúc nhạc hay nhất mà là “chợ phiên” là khúc nhạc có thể bổ sung chỗ thiếu hụt nhất của nàng.

Chỉ có chợ phiên trong ký ức của nàng mới có thể tạm thời quên thâm cung thê lương cùng cô tịch.

0.46845 sec| 2416.227 kb