Người dịch: PrimeK Tohabong

Dù sao chỉ là mượn đọc, cũng không phải là làm chuyện gì cùng hung cực ác.

Doanh huynh rộng lượng như vậy, hẳn là sẽ không so đo với ta chứ?

Không ngờ.

Doanh Vô Kỵ đánh giá ánh mắt của nàng càng cổ quái: “Quá mức si mê Liêu Trai? Nói như vậy thì đọc xong chưa?”

“Xem xong rồi, đương nhiên là xong rồi!”

Triệu Ninh vẫn cứng miệng.

Sau khi nói xong, nàng nhìn Doanh Vô Kỵ một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp.

Ánh mắt rối rắm, vẻ mặt cũng có chút dữ tợn.

Giống như những kẻ đứng trước cửa Thư cục không mà được đề toán.

Doanh Vô Kỵ hiện tại vừa tức giận, vừa muốn tìm một khe đất chui vào.

Chết tiệt!

Tổng cộng hai đối tượng mà mình sắp cưới đều biết mình viết chuyện sex.

Âm thanh của hắn đều đang run rẩy: “Vậy sau khi huynh xem xong, lại cho ai?”

Triệu Ninh lắc đầu nói: “Không có…..”.

Doanh Vô Kỵ âm thanh khô khốc: “Nếu chỉ có huynh xem, hoàn toàn có thể ở thư phòng của ta xem, ta cho huynh một cơ hội nói lại.”

Triệu Ninh cũng không biết hắn vì sao kích động như vậy, nhưng xem ra có chút khó lừa gạt, đành phải không xác định nói: “Thái tử điện hạ?”

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

Được rồi!

Kết quả đã rất rõ ràng, từ chỗ Triệu Lăng đến chỗ Thái tử, sau đó lại qua tay Thái tử, đến chỗ Đường Đường.

Tốt lắm!

“Doanh huynh không sao chứ?”

Triệu Ninh có chút chột dạ, tuy rằng không phải đại sự gì, nhưng nhìn phản ứng của Doanh Vô Kỵ, nàng cảm giác mình có chút chột dạ.

Doanh Vô Kỵ nặn ra vẻ tươi cười: “Không có việc gì! Đi vương cung đi!”

Nói xong, liền bá cổ Triệu Ninh.

Tiếp xúc thân mật bất thình lình, làm cho Triệu Ninh cả người đều căng cứng, nhưng trong trạng thái chột dạ lại không thể cự tuyệt.

Cả người như con rối đi theo hắn lên xe ngựa.

“Doanh, Doanh huynh thật sự không sao chứ?

“Sao là sao chứ? Chúng ta là huynh đệ, mượn đọc một quyển sách thôi mà, huynh nói có phải không?”

Doanh Vô Kỵ ha hả cười một tiếng, cũng không có ý định buông tay khỏi cổ Triệu Ninh.

Nhân tiện còn phả một ít hơi nóng vào mặt nàng.

Dù sao trong mắt các ngươi, ta đã là biến thái rồi.

Ta đây dứt khoát biến thái cho các ngươi xem.

Từng hơi thở nóng hổi thổi tới, Triệu Ninh chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, tim cũng đập thình thịch.

Nàng cũng không rõ vì cái gì, mình chỉ trộm bản thảo mà bị chột dạ thành cái dạng này.

“Có vẻ đối với các tác giả thì bản thảo rất quan trọng. Lần sau không bao giờ tìm đường chết nữa!

Triệu Ninh nắm chặt hai tay, gắt gao chống đầu gối, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Doanh Vô Kỵ nhìn bộ dáng này của nàng, cũng đau mề không thôi.

Xem cái dáng có tật giật mình của ngươi kia. Mình xem còn chưa tính, còn mang về cho Thái tử xem, đổi thế giới khác, ngươi chính là bị khép vào cái tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy.

Nhưng ngươi có biết là trộm đem về cho Thái tử xem, Thái tử lại cho người khác xem, trong lúc nhất thời, Doanh Vô Kỵ cũng không phân biệt được là Thái tử rốt cục coi trọng công chúa nào hơn.

Họ Triệu này đều có vấn đề, thích chia sẻ truyện sex xem?

Nhưng hãy nghĩ lại.

Họ Doanh cũng có vấn đề, đặc biệt thích viết truyện sex.

Rất nhanh, đã tới hoàng cung.

Doanh Vô Kỵ không có tiếp tục làm khó nàng, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.

Triệu Ninh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng khôi phục lại nhịp tim vốn đập như trống bỏi.

Hai người sóng vai đi về phía trước, Triệu Tín đi theo phía sau, cùng nhau tiến vào vương cung.

...............

Thiên điện Trọng Lê.

“Bệ hạ!”

“Phụ vương!”

Hai người cung kính hành lễ.

Triệu Kỵ thoạt nhìn khí sắc không tệ, cười nheo mắt vẫy vẫy tay với hai người: “Mau tới đây ngồi!

Ở trước mặt ông ta, bày một khay đồ ăn không lớn không nhỏ đầy trái cây điểm tâm.

Ông ta cũng không mặc vương bào, ngược lại mặc áo bào ngắn

Thấy hai người ngồi đối diện nhau.

Triệu Kỵ cười ha hả rót cho Doanh Vô Kỵ một chén rượu: “Vô Kỵ! lại nói tiếp ta cùng cha ngươi cũng là bạn tốt chí giao, ngươi ở Giáng Thành nhiều năm như vậy, ta làm bá phụ nhưng không có chiếu cố cuộc sống của ngươi, chén này coi như bá phụ bồi tội cho ngươi!”

“Không! Là con kính nhạc phụ đại nhân mới đúng!”

Doanh Vô Kỵ biểu hiện rất ngoan, nhưng trong lòng lại oán thầm, những người làm quân vương này ai cũng thực tế.

Trước kia cảm thấy ta là một cái bao cám, đồng thời cũng là công cụ cân bằng Càn Quốc, chiếu cố một cái bao cám làm cái gì?

Bất quá trong lòng hắn cũng không oán hận, thế giới này vốn cũng rất chân thật, cũng không thể trông cậy vào việc Triệu Kỵ chiếu cố một người vô dụng.

Keng!

Hai người chạm cốc một cái, uống một hơi cạn sạch.

Triệu Kỵ quét mắt nhìn tướng mạo Doanh Vô Kỵ, chậc chậc cảm thán: “Muốn nói phụ tử hai người các ngươi thật giống nhau! Năm đó phụ vương ta có chút tán thưởng ông ta, muốn triệu ông ta làm phò mã, như vậy Đại Lê ta có thể có thêm một mãnh tướng. Đáng tiếc, ông ta cự tuyệt”.

Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Đó là bởi vì lúc ấy Càn quốc không có một công tử nào thức tỉnh huyết mạch Chuyên Húc, nếu không đã sớm ở chỗ này nuôi con rồi.”

“Ha ha ha!”

Triệu Kỵ nhịn không được vuốt râu cười to: “Tiểu tử ngươi ngược lại thẳng thắn thành khẩn! Lại nói tiếp ta còn phải cám ơn Doanh Vô Khuyết, bằng không ta thật đúng là không biết đi đâu nhặt một con rể bảo bối như vậy”.

“Con con mẹ nó cũng phải cám ơn Doanh Vô Khuyết” .

Doanh Vô Kỵ trong lòng phun trào một câu, lại rót cho Triệu Kỵ một chén rượu, hai người lại cụng một chén”.

Triệu Kỵ uống rượu sảng khoái, nói cũng nhiều.

0.43627 sec| 2417.258 kb