Người dịch: PrimeK Tohabong
Đổi lại bất kỳ khúc nhạc nào khác, đều không thể có hiệu quả như vậy.
Một khúc đàn.
Xuất hiện một đợt sóng thuộc tính.
Nhưng không có tòi ra kỹ năng.
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Có thể đàn khúc nhạc mới không?”
Lý Thái My chống má, đôi mắt đẹp mang theo một tia ý cười nhàn nhạt: “Vẫn muốn nghe<>!”
“Nghe khúc mới đi, bảo đảm hay hơn khúc chợ phiên!”
“Ta không tin!”
“Ta cứ muốn đàn khúc mới!”
Doanh Vô Kỵ nóng nảy, ngươi đây không phải là ngăn cản ta kiếm tý kỹ năng sao? Bài hát “Hoan Thấm” này của mình, cũng có thể đúng bệnh hốt thuốc, phá tan tành tuyến phòng thủ cảm xúc của ngươi được không?
Vì thế dưới sự ngăn cản vô hiệu của Lý Thải My, Doanh Vô Kỵ đàn “Hoan Thấm” một lần.
Ngay từ đầu Lý Thải My còn có chút thất vọng, cũng rất nhanh lại nghe đến ngây người, trong giai điệu vui vẻ của “Hoan Thấm”, nàng phảng phất lại nhớ tới đoạn thời thơ ấu theo tỷ tỷ leo cây trộm trứng chim.
Giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được Pháp thuật Địa cấp 《 36 thuật Thiên cương • Nắm Giữ Ngũ Lôi 》.
Cái shit gì thế này!
Doanh Vộ Kỵ vui mừng quá đỗi, Lôi Pháp! Đây chính là sát chiêu mà tất cả người tu luyện đều tha thiết ước mơ!
Thiên lôi giả, có thể làm chủ kiếp vận, giam cầm thiên yêu. Địa lôi giả, có thể hô mưa gọi gió cầu mưa cầu tình. Thủy lôi giả, chủ dịch lôi trí vũ, cứu tế hạn hán; Thần lôi giả, tức ngũ hành thần lôi, cố chủ sát phạt. Xã lôi giả, chủ sát cổ khí tinh linh, phục nguyên cố khí.
Tuy là pháp thuật Địa cấp, nhưng ở một phương diện nào đó, nghiễm nhiên đã tới gần Thiên cấp.
……
Trong lúc nhất thời, Doanh Vô Kỵ ngoác miệng cười.
Lý Thải My thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được nói: “Công tử cười khoa trương như vậy làm gì?”
“Không có gì, không có gì?”
Doanh Vô Kỵ vội vàng xua tay: “Ta nhớ tới chuyện vui vẻ!”
“Xem công tử đắc ý kìa!”
Lý Thải My khẽ gắt một cái, khóe miệng lại nhịn không được khẽ nhếch lên.
Thì ra chỉ là dỗ ta vui vẻ, có thể làm cho hắn cao hứng như vậy!
Nàng nhìn Doanh Vô Kỵ ôm tỳ bà, trong lòng nhịn không được sinh ra một ý niệm:
Hình như cũng không tệ lắm.
……
Sáng hôm sau.
Doanh Vô Kỵ ngủ thẳng cánh đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, ngày hôm qua chỉ tuôn ra một cái<>, sau đó bị Đường Đường yêu cầu đàn vài lần ca khúc phiên chợ và Hoan Thấm, đàn mãi đến hơn nửa đêm mới thả mình trở về, mệt muốn chết.
Bất quá thu hoạch tương đối phong phú,ngoài lôi pháp thì sau nữa thu được gần 1000 điểm thuộc tính.
Hơn nữa… hắn phát hiện con người Đường Đường cũng không tệ.
Thiên phú cùng địa vị cao như vậy, lại dường như không có gì kiêu căng, chỉ dựa vào hai khúc nhạc liền có thể dỗ cô nàng vui vẻ.
Cái này chắc hẳn liên quan đến việc nàng bị cấm túc thâm cung nhiều năm, lại còn rất đáng thương…
Rửa mặt qua loa một chút, hắn liền đi ra ngoài.
Cũng không nghĩ tới, tiểu nhị trông coi cửa ra vào vừa nhìn thấy Doanh Vô Kỵ, liền vẻ mặt lo lắng mà nghênh đón: “Công tử!”
“Chuyện gì?”
“Bên ngoài có không ít người, nghe nói công tử văn võ song toàn, muốn lĩnh giáo, còn nói muốn cho Bách Hiểu Sinh Đại Chu thay một bộ mắt chó, khiến hắn nhìn người rõ ràng hơn một chút.”
“……”
“Công tử có muốn ra ngoài không? Thư cục hiện tại còn chưa mở cửa, bọn họ không đợi được liền đập cửa”.
“……”
Doanh Vô Kỵ có chút đau mề, không biết vì cái gì những người trẻ tuổi này hỏa lực vượng như vậy, chính là kế kích tướng đều chịu không nổi.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thiên hạ này chư hầu phân tranh, đều là sân khấu của chân chính cường giả.
“……”
Tỷ lệ thiên tài chết non quá cao, chết non sau đó liền không thể xưng là thiên tài, chỉ khi ngươi trở thành chân chính cường giả, mới có tư cách bị người ghi nhớ. Tuy nhiên, không có cơ quan chính thức nào nhàn rỗi mà lập bảng xếp hạng cho các thiên tài.
Cho nên, bảng xếp hạng mà Bách Hiểu Sinh vốn kiến thức uyên bác đưa ra, liền tương đối nổi tiếng.
Hơn nữa Bách gia thịnh hội này, vốn chính là thời cơ tốt để các thiên kiêu dương danh, thời điểm mấu chốt này kéo cừu hận là chuẩn.
“Đợi lát nữa!”
Doanh Vô Kỵ cười cười, không nhanh không chậm trở về phòng lấy ra hai tờ giấy, đưa qua: “Lấy ra dán ở cửa lớn, ta trở về ngủ bù!”
“Này…..”.
Tiểu nhị có chút nóng nảy, nhưng cũng ngăn không được hắn, đành phải thở dài.
Tình huống bên ngoài, so với hắn nói còn khó giải quyết hơn nhiều.
Những này các thanh niên tuấn kiệt các nước đều tâm cao khí ngạo, đại đa số người cũng coi như tương đối khắc chế, chỉ là muốn nhìn một chút công tử có phải chỉ có hư danh hay không.
Nhưng vẫn có chút phát cuồng, ở cửa kêu gào Doanh Vô Kỵ không dám ứng chiến chính là kẻ hèn nhát.
Thất bại là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn!
Chỉ bằng hai tờ giấy này, có thể ngăn được bọn họ sao?
……
Ngoài cửa Thư cục Thượng Mặc.
Nơi này tụ tập không dưới ba mươi thanh niên đến từ các quốc gia khác nhau.
Tuy nói nơi này là một trong những khu vực phồn hoa nhất Giáng Thành, nhưng giữa buổi sáng, quán ăn sáng náo nhiệt như vậy thật sự có chút khác thường, khiến cho không ít người qua đường vây xem.
“Mới sáng sớm, sao bỗng nhiên nhiều người mua sách như vậy?”
“Thư cục Thượng Mặc sao còn chưa mở cửa, đây là không định làm việc sao?”
“He he! Cái này ngươi cũng không biết đi? Công tử Vô Kỵ…..”. Không đúng! Phò mã gia của chúng ta gặp phải chuyện rồi!”
“Ồ? Nói nghe thử đi!”
“Chuyện là thế này, Barabala…”
“Thì ra là thế! Nhưng xem ra Phò mã gia không có ý định ứng chiến?”
“Có vẻ như thế!”
Nhìn tên ngốc Viêm Quốc kia mắng thật khó nghe, nếu không ứng chiến, thật là có chút uất ức”.
“Kỳ thật ta càng tò mò, Phò mã gia có phải thật sự không ổn không?”
Thanh niên tuấn kiệt khiêu chiến mệt mỏi, người qua đường thảo luận lại càng ngày càng nhiều.
Phần lớn mọi người đều không có ý định rời đi, đều chăm chú nhìn chằm chằm cửa lớn của Thư cục Thượng Mặc.
Bọn họ ngược lại muốn nhìn xem, Doanh Vô Kỵ có phải thật sự chỉ có hư danh hay không.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo