Người dịch: PrimeK Tohabong

Thôi bỏ đi.

Coi như Bách gia thịnh hội sắp tới, tha thứ cho hắn vậy.

Qua vài ngày nữa Nho Mặc Pháp Binh, bốn nhà đều có cường giả Ngộ Thần Cảnh sẽ tới.

Cũng không biết có thể đụng được đồ sứ trên người bọn họ hay không.

Đã biết chỉ cần đợi một tháng nữa là xuất đầu thì kết quả lại xảy ra quá nhiều việc

Cuối cùng thì Bách gia thịnh hội cũng đến.

Triệu Ninh xác định Doanh Vô Kỵ không có ghét bỏ Triệu Tín, liền cáo từ rời đi, lên xe ngựa, chạy về phía hoàng cung.

Một là nên trả lại bản thảo.

Hai chính là chuyện sự tình biến pháp, tuy rằng Triệu Kỵ cũng không để trong lòng lời của mình, nhưng nàng tin chắc rằng, Doanh Vô Kỵ có cái nhìn sắc bén về chính trị thời đại, chỉ là kinh nghiệm xử lý chính vụ chưa nhiều, nhưng cũng có thể cung cấp những cái nhìn có giá trị.

Dù là suy nghĩ của hắn thật sự không thể thực hiện được, cũng rất có thể mang đến gợi ý đối với hai người vương tướng.

Chính như ngày đó hắn dùng hai chữ “Khoa cử” kinh diễm đến chính mình như vậy.

Nàng

Chính là tin tưởng Doanh Vô Kỵ như vậy.

……

Ngụy gia.

Từ sau khi Ngụy Đằng bị giết, Ngụy gia vẫn bao phủ trong một không khí cổ quái.

Giống như không ai muốn nói chuyện.

Mà ngày hôm qua sau khi có tin đồn liên quan tới Liệt Hỏa chưởng pháp truyền ra, không khí trong Ngụy gia càng áp lực.

Hóa ra Doanh Vô Kỵ căn bản là không bị bức đến tuyệt cảnh, giết Ngụy Đằng không phải bởi vì hắn bị vây hãm trong nguy hiểm, mà là hắn rõ ràng có thể giải quyết sự tình thỏa đáng, nhưng vẫn là chọn cường sát Ngụy Đằng.

Không chỉ giết người, sau đó thậm chí còn nói ra trước công chúng.

Ngày hôm qua khi tin tức truyền về, Ngụy gia trên dưới đều lòng đầy căm phẫn, nhao nhao tới cửa cầu xin Ngụy Hoàn, để hắn đi triều đình đòi một lời giải thích.

Thái độ của Ngụy Hoàn lại hết sức lãnh đạm: “Đòi giải thích? đòi giải thích gì? các ngươi có chứng cớ sao? người khác nói cái gì, ngươi liền tin cái đó? cho dù có chứng cớ, ngươi có thể đối với Doanh Vô Kỵ như thế nào?Làm không khéo có khi lại phải mất thêm quyền lực? Cút về hết cho ta! Còn ngại mất mặt không đủ sao?”

Vì thế, bọn họ chỉ có thể lặng lẽ trở về trong cơn giận dữ.

Mà Ngụy Hoàn cũng hạ phong khẩu lệnh cho tất cả thành viên Ngụy gia ở Giáng Thành, về chuyện Doanh Vô Kỵ cường sát Ngụy Đằng, nghiêm cấm truyền về đất phong Ngụy gia, bằng không truyền tới trong quân Ngụy Vũ tốt, lại không đưa ra một câu trả lời thỏa mãn, thật sự ảnh hưởng đến sĩ khí.

Dù sao nơi đó mới là căn cơ của Ngụy gia!

“Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha Doanh Vô Kỵ? Đằng nhi của ta cứ như vậy chết uổng?”

Phu nhân Điền Hà của Ngụy Hoàn thần sắc tiều tụy, hai ngày nay hai mắt đều khóc đến sưng húp.

Con trai bà rất nhiều, nhưng tất cả đều bận rộn với sự nghiệp của mình.

Chỉ có một tiểu nhi tử như Ngụy Đằng là được sủng ái đến cực điểm.

Ngụy Đằng bị giết, đối với bà mà nói, giống như là trời sập vậy.

“Phu nhân yên tâm! Vì phu nhân nhất định phải đòi Doanh Vô Kỵ nợ máu trả bằng máu!”

Ngụy Hoàn trầm giọng cam đoan, sau đó nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: “Mau đỡ phu nhân xuống nghỉ ngơi, để đại phu nấu một chén canh an thần!”

“Vâng!”

Nha hoàn vội vàng lên tiếng trả lời, đỡ lấy Điền Gia khóc ngất lên ngất xuống

Ngụy Hoàn ánh mắt âm trầm, nếu Lê Vương không xuất quan, Doanh Vô Kỵ dám tự bạo trước mặt mọi người như vậy, hắn đã sớm ra tay, cho dù đắc tội Càn Quốc cũng sẽ không tiếc, dù sao Càn Quốc vừa trải qua một hồi đại chiến, kiên trì vẫn có thể đánh.

Ở Giáng Thành bên này, hoàn toàn có thể tạm thời buông xuống thù hận với Hàn gia, liên hợp lại gây khó dễ, ép Thái tử tỏ thái độ.

Thái tử chỉ cần tỏ thái độ là có thể ổn định hậu phương lớn.

Đánh nhau với Càn quốc, nhất định sẽ hao phí không ít quân lực vật lực, nhưng chỉ cần mấy trận thắng, trong nước thu được danh vọng, liền hoàn toàn có thể bù đắp tổn thất.

Đáng tiếc, Lê Vương xuất quan!

Hơn nữa tu vi lại có tinh tiến, một quân vương Ngộ Thần cảnh, lực ảnh hưởng căn bản không phải có thể dễ dàng lay động.

Hai nhà Ngụy Hàn sở dĩ bị áp chế lâu như vậy, cũng là bởi vì các đời Lê Vương đều là tu luyện đến tàn nhẫn.

Nhưng ngẫm lại, nếu Lê Vương không xuất quan, Doanh Vô Kỵ cũng sẽ không tự tuôn ra chuyện đó.

“Thằng khốn này!”

Ngụy Hoàn tức giận mắng một câu, Ngụy Đằng cũng là nhi tử ông ta sủng ái nhất, trong lòng ông ta cũng sẽ đau.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Ngụy Mãnh: “Kế hoạch của Bình Lăng Quân, cứ như vậy dễ dàng bị phá hả?”

Ngụy Mãnh bất đắc dĩ cúi đầu: “Doanh Vô Kỵ này thật sự ngông cuồng, nhưng đưa ra điều kiện, lại thật sự không cách nào làm cho người ta phản bác, đề toán học kia, giống như chỉ có Mễ Tinh Ly phá giải ra, nhưng cô ta không nói gì đã trực tiếp rời đi!”

“Một đám phế vật! ngay cả một bài toán đề đều tính không ra sao?”

Ngụy Hoàn tức giận mắng một tiếng: “Đưa đề mục cho vi phụ, vi phụ ngược lại muốn xem, những thanh niên được gọi là tuấn kiệt này, rốt cục trình độ đến đâu!”

Vâng!

Ngụy Mãnh vội vàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, sau khi mở ra cung kính đặt trước mặt Ngụy Hoàn.

Lúc Ngụy Hoàn nhìn thấy câu đầu tiên, vẻ mặt còn có chút khinh miệt, nhưng rất nhanh đã trở nên cổ quái.

Sau đó, lại trở nên có chút rối rắm cùng dữ tợn.

Ngụy Mãnh giật mình, vẻ mặt này… rất quen thuộc.

Chưa đầy nửa phút.

Ngụy Hoàn đặt tờ giấy xuống, lạnh lùng cười: “Quả nhiên là thủ thuật che mắt, tài mọn!”

Ngụy Mãnh tò mò, vội vàng hỏi: “Cha, đề toán này rốt cục xảy ra chuyện gì, có thể nói cho con biết một chút hay không?”

Mặt Ngụy Hoàn cứng đờ một chút, chợt mắng: “Loại đề mục này, người hiểu tự nhiên hiểu, người không hiểu, nói cũng vô dụng, với đầu óc của ngươi, ta rất khó nói rõ cho ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn biết, thì tự mình đi nghiên cứu toán học một chút, vi phụ cho dù có nói cho ngươi, cũng không thành bản lĩnh của ngươi!”

Ngụy Mãnh gãi gãi đầu: “Con không nghĩ tới có thêm bản lĩnh, chỉ muốn hiểu rõ, nếu không trong lòng sẽ ngứa ngáy!”

“Đã nói không nói là không nói!”

Ngụy Hoàn nóng nảy, giận dữ vỗ bàn một cái: “Còn muốn gãi nữa không?”

“Không gãi nữa!”

Ngụy Mãnh nhanh chóng câm miệng, câm như hến.

0.49318 sec| 2418.352 kb