Người dịch: PrimeK Tohabong

Cung Trọng Lê.

Triệu Kỵ ngồi trên ngai vàng, đối mặt với triều đình không một bóng người.

Nhưng vẻ mặt ông ta lạnh lùng, phảng phất như người đứng phía dưới, là quần chúng nghịch đồ kích động muốn đuổi ông ta xuống vương vị.

Hôm qua, ông ta cùng ông bạn già thắp nến nói chuyện đến đêm, quân thần hai người gặp lại sau thời gian dài như vậy nhưng khi bàn đến chuyện biến pháp lại thấy không được thuận lợi như trong tưởng tượng.

Biến pháp vẫn chưa bắt đầu.

Hai người chỉ là thương lượng một chút chi tiết biến pháp, đã bị áp lực như núi đè ép đến không thở nổi.

Năm xưa Biến pháp Thương Ưởng, đến từ áp lực đại tộc, còn không bằng Nội bộ Lê quốc.

Nhưng dù vậy, sau khi Thương Ưởng thành công, cũng bị tân quân lấy tội danh mưu nghịch ngũ mã phanh thây, lúc này mới bình phục lòng người.

Nhưng Lê Quốc…

Các quốc gia trong thiên hạ, e rằng không có quốc gia nào chia cắt hơn Lê quốc.

Hai quân thần làm biến pháp, chỉ sợ là sống quá lâu.

Bất quá chỉ cần biến pháp có thể thành, cho dù quân thần đều phải chịu chết thì thế nào?

Nhưng vấn đề là, quá khó!

“Phụ vương!”

Trong cung điện, vang lên âm thanh của Triệu Ninh.

Triệu Kỵ lúc này mới như tỉnh mộng, vừa rồi nghĩ đến xuất thần, lại không phát hiện Triệu Ninh tiến vào.

Ông ta nhìn một chút nữ nhi của mình, hiện tại vẫn trong trang phục của nam nhân, tư thế oai hùng hiên ngang hơn so với bất cứ thanh niên tài tuấn nào, liền không khỏi vui mừng, vẫy vẫy tay với Triệu Ninh: “Lại đây!”

“Vâng!”

……

Triệu Ninh nghe lời đi tới.

Triệu Kỵ cười nói: “Gần hơn chút nữa!”

“Ừm!”

Triệu Ninh đáp một tiếng, lại có chút không biết Triệu Kỵ muốn làm cái gì.

Lại đi về phía trước một bước, cũng cảm giác bị kéo một chút, sau đó hai bả vai bị ấn xuống, liền bị Triệu Kỵ đặt ngồi trên vương tọa.

“Phụ vương, cái này…”

Cho dù nàng giám quốc mấy năm nay, lúc lên triều cũng là ngồi cạnh vương vị.

Này bỗng nhiên bị đặt ở trên vương tọa, hơn nữa còn là bị Triệu Kỵ đặt ở trên vương tọa, nên có chút hoảng hốt.

“Bảo con ngồi, con ngồi là được!”

Triệu Kỵ chắp tay sau lưng, đi tới đi lui: “Lần này biến pháp, nếu giao cho con chủ trì, thì con làm thế nào?”

Đây là thử thách với mình đây.

Lúc Triệu Ninh tiến vào, thấy bộ dáng khổ sở của Triệu Kỵ, liền biết hôm qua quân thần thắp nến thâu đêm đàm phán không có được kết quả tốt gì.

Nàng hít sâu một hơi, nói ra đáp án mình đã sớm nghĩ ra: “Điều kiện tiên quyết để biến pháp, chính là hủy bỏ Thế Khanh Thế Lộc (chức quan và bổng lộc được truyền lại cho con cháu), khiến cho bất kể là quý tộc hay là bình dân, đều cần phấn đấu tiến lên, thi hành chế độ quân công tiến tước (Chế độ phong tước quân công thông qua việc ghi nhận những đóng góp và thành tích xuất sắc của binh sỹ trong chiến tranh và bảo vệ đất nước).”

Tình hình đất nước Đại Lê, khốn cảnh này khó có thể hóa giải.

Nếu công khai phế bỏ Thế Khanh Thế Lộc, tất sẽ khiến cho quý tộc cả nước phản đối, bên tôn thất của phụ vương còn có thể áp chế, nhưng đối với quý tộc khác tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Con cho rằng mưu đồ từ từ, trước tiên đất Triệu là của Đại Lê.

Bãi bỏ chế độ canh điền (Lấy 900 mẫu chia làm chín khu, ở giữa là ruộng công tám khu ngoài là ruộng tư, tám nhà làm xong ruộng công, sau đó tự làm trên ruộng riêng), bãi bỏ lệnh cấm đồ sắt, để đồ dùng bằng sắt có thể đi vào ruộng đồng, lấy ruộng tư hữu, thu hút người dân nơi khác đến. Đồng thời dành ra chức quan, hứa hẹn Bách gia, xây Học cung Đại Lê, khiến cho đất Triệu doanh đãi nhân tài.

Nhiều năm sau, đất Triệu tự cường, đến lúc đó ngược lại bức một ít địa vị tiểu thế gia, dần dần xâm chiếm.

“Không tệ!”

Triệu Kỵ gật gật đầu, bởi vì Triệu Ninh nói, cùng quân thần thương nghị đêm qua không khác gì nhau.

Nhưng ông ta lại hỏi: “Vậy con cảm thấy sách lược này có hiệu quả không?”

“Làm được, nhưng rất khó!”

Triệu Ninh sắc mặt có chút khổ sở: “Biến pháp đất Triệu cố nhiên có thể khiến đất nước cường thịnh, nhưng ruộng công biến thành ruộng tư, thu hoạch vụ mùa của tông thất mấy năm trước chắc chắn là bị thấp, hơn nữa sau khu thu hút dân chạy nạn, lại không có đầy đủ ruộng đất cung cấp, dù là khai hoang cũng sẽ có chút giật gấu vá vai, mà khai hoang mấy năm trước dường như thu không đủ bù chi.Nếu việc kinh doanh ngọc xà có thể thành công, thì không cần phải lo lắng.

Nhưng thời gian dài như vậy, hai nhà Ngụy Hàn tất nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Giả thiết có thể chống đỡ được, hai nhà Ngụy Hàn cũng sẽ không cho cơ hội xâm chiếm, chỉ cần lộ ra manh mối, sẽ lập tức liên hợp các quý tộc.

Mà chức quan hứa hẹn trongHọc cung Đại Lê, lại rất khó khống chế.

Còn tâm khí của các phu tử đều không thấp, muốn bảo bọn họ vào Học cung làm giảng sư, không hứa hẹn một tương lai huy hoàng căn bản không có khả năng.

Cho ít chức quan thì Học cung Đại Lê không thành được.

Cho nhiều chức quan, lực khống chế của Vương gia tại Đất Triệu cũng sẽ giảm xuống, khiến cho các thế lực khác có cơ hội rình rập”.

Nghe vậy, Triệu Kỵ thở dài “Có thể nghĩ đến những thứ này, con đã có đủ tư cách trở thành quân vương nhưng vẫn còn chưa thể trở thành một quân vương hùng mạnh!”

Triệu Ninh nhịn không được hỏi: “Phụ vương định giải quyết những vấn đề này như thế nào?”

Triệu Kỵ trên mặt hiện lên một tia nghiêm nghị: “Nghiền ép! thứ chức quan về! Bên phía Tôn thất Cô trấn được! Sau khi cải cách lập tức thi triển pháp lệnh nghiêm ngặt. Cô còn có thể sống vài năm nữa, đủ để chống đỡ khi thu hoạch vụ mùa đầu tiên của nhóm khai hoang. Đến lúc đó giang sơn giao cho con, không cần vội vã, lớn mạnh mấy năm, trực tiếp lấy khí thế lôi đình nghiền ép!”

Triệu Ninh: “.....”.

Không hổ là phụ vương.

Nói y hệt như nàng đoán.

Đủ bá đạo.

0.63858 sec| 2417.258 kb