Người dịch: PrimeK Tohabong
Lúc này sắc mặt Ngụy Hoàn mới dịu lại: “Hai nước Tề Sở nói thế nào?”
Ngụy Mãnh có chút không cam lòng: “Bọn hắn nhất trí cho rằng biến pháp Đại Lê sẽ không thành công, Lê Càn liên minh càng là âm mưu, cho nên cái gì cũng không biểu hiện ra. Nhất là Điền Văn Kính kia, lỗ mũi đều muốn dài đến đầu, Điền Uy Hầu phái loại bao cám bao lại đây, thật không sợ xấu mặt sao?”
“Điền Văn Kính tuy rằng không có giáo dưỡng gì, nhưng tại Pháp gia thì học vấn của hắn là thật, sau khi hắn bái sư phụ là từ Công Tôn Ưởng, nhất định là học được chân tài thực học, nếu không với ánh mắt của Điền Uy Hầu, cũng không thể để mắt tới hắn.
Ngụy Hoàn lắc đầu: “Tề quốc thời thời khắc khắc nghĩ đến biến pháp, nhưng Chu vương thất lấy Chu Lễ đè ép, bọn họ căn bản không dám soán giang sơn họ Khương, phế không được vương khanh quý tộc, thì tuyệt đối biến pháp không thể thành. Dã tâm của Điền Uy Hầu rất lớn, cho Điền Văn Kính địa vị cao như vậy, chỉ sợ qua vài năm nữa sẽ có hành động!
“Cái này… phụ thân!”
Ngụy Mãnh không hiểu nói: “Biến pháp thật sự tốt như vậy sao, phế Vương khanh quý tộc không phải tự phế võ công sao?”
Ngụy Hoàn hừ một tiếng: “Biến pháp có được hay không, ngươi nhìn Ngụy gia, lại nhìn Càn quốc sẽ biết. Ngụy gia chúng ta, có bao nhiêu người tầm thường chiếm cứ được chức quan?
Còn có Bách tính Càn quốc trồng trọt đánh trận giống như nổi điên, chúng ta thì sao?
Nếu không phải Càn Quốc vẫn bị kẹt vì thiếu vũ khí và tài nguyên tu luyện, Đại Lê chỉ sợ đã sớm không trấn được bọn họ rồi!”
“Vậy thì sao?”
Ngụy Mãnh có chút nóng nảy: “Tề Sở hai nước đều không muốn giúp sức, lẽ nào chúng ta ngồi nhìn biến pháp được đẩy mạnh?”
Ngụy Hoàn cười nhạo một tiếng: “Không sao cả! Biến pháp này không thành được! Ngày xưa biến pháp là ở đất Ngụy ta, Lý Ngao muốn đoạt quyền lực cùng thổ địa của những người đó, xem cuối cùng chết thảm như thế nào. Triệu Kỵ nếu chỉ làm biến pháp tại đất Triệu, ngược lại còn có thể bỏ qua, nếu ông ta muốn động vào Vương khanh quý tộc, vậy tất cả quý tộc Đại Lê đều đứng ở phía đối lập của ông ta. Nhưng nếu như chỉ làm biến pháp trên đất Triệu, vậy thì khác gì với việc không làm biến pháp?
Ngụy Mãnh hỏi: “Vậy hiện tại chúng ta…”
Ngụy Hoàn mỉm cười: “Yên lặng theo dõi kỳ biến! Ta ngược lại rất hy vọng Triệu Kỵ có thể đứng ở phía đối lập của tất cả quý tộc, nếu không ta một nắm xương già này, thật đúng là không nhất định có thể đợi được cơ hội.
” La Yển bên kia…”
Nếu La Yển muốn chết, ta cũng không ngăn cản hắn. Ta quan tâm La Minh hơn. Chỉ cần hắn thức thời, sau khi La Yển chết, La gia vẫn sẽ là vật trong tay chúng ta.
“Phụ thân thông minh!”
...........
Hàn gia.
Hàn Giả chắp tay sau lưng, ngâm nga tiểu khúc đi lòng vòng trong sân, thoạt nhìn tâm tình có chút không tệ.
Lúc thì hái hoa, lúc thì đá đá quả dưa.
Giống như đây không phải là sân nhà mình, mà là triều đình sau này mình đăng cơ.
Không nỡ đi thì thôi!
Hàn Quyện ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, bất đắc dĩ mở mắt: “Vị cư sỹ phụ thân, người đã đi đi lại lại cả buổi chiều, rốt cục gặp phải chuyện gì cao hứng, mà cứ quấy rầy ta cảm ngộ thiên đạo?”
“Con trai tốt của ta ôi, cảm ngộ thiên đạo có ích lợi gì, sao bằng được lạc thú trần gian và giang sơn gấm vóc đẹp như tranh vẽ?” Hàn Giả có chút nóng nảy: “xem con đều về nhà bao nhiêu ngày rồi, ngoại trừ bản thân ra ngoài đi dạo, chính là ở nhà đả tọa, nói chuyện chút với cha được không?”
Hàn Quyện xoa xoa vành mắt biến thành màu đen, còn muốn nói gì nữa.
Hàn Giả vội vàng bổ sung: “Sư tôn cho con vào hồng trần luyện tâm, con cũng không vào hồng trần, còn nói gì luyện tâm?”
“Được rồi!”
Hàn Quyện ngẫm lại cũng đúng: “Vậy cha nói xem, hôm nay gặp phải chuyện gì vui vẻ?”
Hàn Giả cười ha ha: “Việc này nói ra rất dài, phải nói từ đoạn trước từ chuyện của Doanh Vô Kỵ…”
Nói xong, liền đem chuyện gần đây kể một lần.
Hàn Quyện ngay từ đầu còn thử dung nhập, nhưng càng nghe đến phía sau, lại càng như nhai sáp, chịu đựng nghe xong về sau mới hỏi: “Cho nên, cái này có cái gì cao hứng?”
Hàn Giả cười nói: “Cái này còn không đáng cao hứng hả? Trước khi Doanh Vô Kỵ nhảy ra, Ngụy gia hận chúng ta thấu xương, nhưng hiện tại có thể chứng minh, chúng ta chỉ là muốn mượn tay Ngụy Đằng giết Doanh Vô Kỵ, mà không phải muốn Ngụy Đằng chết. Tuy nói rằng cũng có thù hận, nhưng tối thiểu không phải thủ phạm, bằng không thì sẽ bị Ngụy gia cùng tôn thất ghi hận…..”. Con không thích nghe sao?
“Không có gì thú vị.”
Hàn Quyện ngáp một cái: “Vậy Hàn Hưu thì sao? Cứ như vậy mà chết sao? “
Sắc mặt Hàn Giả có chút mất tự nhiên, đối với người khác lão ta có thể nói “Chết rồi, thì làm sao?”, nhưng đối với đứa con bảo bối Hàn Quyện này, lão ta nói không nên lời.
Từ nhỏ lớn lên trong núi, đứa con trai này hoàn toàn không cùng một đường với con cháu thế gia.
Hàn Quyện thấy ông ta không nói lời nào, như có điều suy nghĩ nói: “Con hiểu rồi, đây chính là hồng trần. Sư tôn nói thật đúng, không đối mặt với thế gian tàn khốc, không đối mặt với sự đáng ghê tởm của bản thân, căn bản luyện không ra Thất Xảo Linh Lung Tâm. Cư sĩ Phụ thân, thụ giáo!”
Hắn cung kính thi lễ với Hàn Giả, liền vọt người qua tường.
Trong gió đêm, đạo bào phất phơ trong gió.
Hắn lười thắt chặt dây áo, liền nhảy sang bên kia tường.
“Con đi đâu đấy?”
“Nghe nói cái đề toán kia có chút thú vị, đi nhìn xem!”
Nghe âm thanh bên kia tường, vẻ mặt Hàn Giả có chút phức tạp, dừng chân thật lâu trong tiểu viện, mới nhẹ nhàng rời đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo