Người dịch: PrimeK Tohabong

Trên một quán trà đối diện.

Trong nhã gian sát đường, mấy vị thanh niên quần là áo gấm, khí độ bất phàm đang ngồi.

“Ngụy gia xem ra gấp đến độ giậm chân, chiêu số âm hại như vậy cũng dùng được, lại lừa nhiều kẻ ngốc như vậy tới chặn cửa”.

Một thanh niên áo xanh vừa cười vừa nói, trong lời nói không thiếu ý chế nhạo.

Ngụy Mãnh cười nhạo một tiếng: “Trong số nhiều kẻ ngốc như vậy, hẳn là cũng bao gồm các hạ, bằng không ngươi làm sao sáng sớm tới nơi này”.

Thanh niên áo xanh tên là Điền Văn Kính, học tử tinh anh pháp gia do Tề quốc phái tới.

Điền thị, chính là Điền thị ở Tề quốc, gần như tước đoạt giang sơn của họ Khương.

Điền Văn Kính này, chính là con riêng của gia chủ Điền thị, tuy là con riêng, lại rất được coi trọng, địa vị cũng không kém so với công tử nước khác, chỉ là Tề quốc dù sao vẫn là trên danh nghĩa họ Khương Tề quốc, cho nên hắn không thể có tên công tử.

Điền Văn Kính cũng không tức giận: “Ta chỉ đến xem khỉ, chẳng lẽ ta chỉ nhìn khỉ, rồi cũng biến thành khỉ? Ngươi nói có đúng không Hạng Hầu tử?”

“Cái giống con hoang nhà ngươi thật đúng là thối!”

Hạng Đỉnh lạnh giọng mắng người.

Một tiếng “cái giống con hoang” khiến Điền Văn Kính nổi điên: “Ngươi nói ai là cái giống con hoang”?”

Hạng Đỉnh liếc hắn một cái: “Ai có mẹ ruột không có danh phận, người đó chính là cái giống con hoang”.

“Nói chuyện với ngươi, thật đúng là mất mặt, chẳng lẽ đại tộc Sở quốc các ngươi, con cháu đều được giáo dưỡng như vậy sao?”

“Chính mình miệng thối dương dương tự đắc, người khác miệng thối ngươi liền kêu loạn, còn nói người khác không có giáo dưỡng?”

“Ngươi!”

Điền Văn Kính hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ta nói sai, vừa rồi nếu không phải Mễ Tinh Ly ngăn cản ngươi, chỉ sợ một mình ngươi đứng trước cửa Thư cục?”

Hạng Đỉnh khinh bỉ nhìn hắn nói: “A! đám mọi dợ chúng ta đích xác thích tham gia náo nhiệt, nhưng không trở ngại cái giống con hoang nhà ngươi? Có vài người xuất thân nghèo khó, bỗng nhiên nhặt được Điền Uy Hầu, người cha ăn người, khó tránh khỏi cảm giác một bước lên giời, xem thường người này, xem thường người kia. Nhưng ngươi tốt nhất tỉnh táo một chút, nơi này không phải Tề quốc các ngươi, không ai nuông chiều ngươi! Hiện tại những thứ ngươi sở hữu, không phải là bởi vì pháp gia của ngươi sâu bao nhiêu, mà là bởi vì Điền Uy Hầu yêu mẹ của ngươi!”

“Ngươi, ngươi!”

Mặt Điền Văn Kính nhất thời nghẹn thành màu gan heo, ở Tề quốc ai không cung kính với hắn, hắn lần đầu tiên gặp cái loại phun ra không kiêng kỵ gì giống như Hạng Đỉnh”.

Lời nói dối không làm tổn thương người khác, sự thật mới là khoái đao.

Hắn chỉ vào Hạng Đỉnh, tức giận đến môi run rẩy: “Sở quốc các ngươi, quả nhiên là nơi mọi dợ”.

Hạng Đỉnh xì một tiếng: “Đã sớm nói, ta mọi dợ mà, ngươi làm khó dễ gì ta?”

“Hạng Đỉnh! Đừng mất mặt nữa”.

Bên cạnh một nữ tử mặc pháp bào, dung mạo lạnh lùng xinh đẹp, rốt cục nhịn không được mở miệng, nàng dáng người vô cùng nóng bỏng, nếu không phải pháp bào cũng đủ rộng rãi, chỉ sợ thật đúng là có chút che không được.

Hạng Đỉnh mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Vâng! Thưa công chúa”

Nữ tử sửa lại: “Đừng gọi ta công chúa, gọi ta nữ công tử!”

Nàng chính là Tinh Ly trong miệng Điền Văn Kính, là nữ nhi được quốc quân Sở sủng ái nhất, cũng là nhân vật đại biểu cho thế hệ trẻ của pháp gia Sở quốc.

Mễ Tinh Ly thấy Hạng Đỉnh cũng không có ý đổi giọng, cũng không làm khó hắn, dù sao đàn ông Hạng gia đều giống như trâu già, một đám tâm cao khí ngạo, mình mặc dù là nữ công tử, nhưng cũng chưa chắc sai khiến được hắn.

Nàng lắc đầu, hỏi ngược lại: “Ngụy Mãnh, nói đi, ngươi mời chúng ta lại đây, rốt cục là chuyện gì?”

Tuy rằng hôm nay, đại bộ phận thanh niên tuấn kiệt đều tới xem náo nhiệt, nhưng Ngụy Mãnh lại đơn thuần mời mấy người mình tới, khẳng định có chuyện muốn nói.

Doanh Vô Kỵ vốn đã thoát tội, Ngụy gia chúng ta cũng không muốn so đo với hắn, lại không nghĩ tới hắn tự nhiên trước mặt mọi người khẩu xuất cuồng ngôn, nói hắn chính là cố ý giết đệ đệ ta Ngụy Đằng!”

Chẳng lẽ Ngụy gia các ngươi vừa gây chuyện vừa sợ phiền phức, lúc cường chiếm thân thể cô nương hùng hổ dọa người, người trong nhà bị giết liền chịu không nổi?”

Hừ!

Hạng Đỉnh trong xoang mũi phun ra một âm tiết, cũng biểu thị có chút khinh thường đối với Ngụy Mãnh.

Sắc mặt Ngụy Mãnh có chút khó coi, nhưng cũng không giải thích gì về chuyện này: “Mấu chốt của chuyện này, là thái độ của Lê Vương đối với Doanh Vô Kỵ, Doanh Vô Kỵ đều kiêu ngạo như thế, lão ta thậm chí còn thúc đẩy Lê Càn liên hôn. Hơn nữa triều hội hôm qua, còn kinh sợ quần thần, cường đoạt quyền khảo hạch tất cả quan viên trong nước. Các vị chẳng lẽ không nhìn ra Lê vương biến pháp và quyết tâm kết đồng minh với Càn quốc sao?Nữ công tử! Năm đó Lê Sở tranh bá gần trăm năm, nhưng cũng chịu không ít thiệt thòi của Càn quốc”.

“Điền Văn Kính! Tề quốc các ngươi tuy rằng cũng là đại quốc, chẳng lẽ cam tâm nhìn Lê quốc biến pháp đồ cường?”

Nghe nói như thế, sắc mặt Điền Văn Kính và Hạng Đỉnh đều có chút khó coi.

Đây đích xác không phải là hiện tượng tốt gì.

Lê quốc gần trăm năm tuy rằng ít có chiến sự, nhưng quốc lực cường thịnh thiên hạ rõ như ban ngày, nếu như lại biến pháp đồ cường, hơn nữa kết đồng minh Càn Lê, vậy thế cục này…

0.42745 sec| 2404.648 kb