Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ trực tiếp mắng chửi đĩnh đạc: “Ai nói ông mày không thèm để ý hư danh? ông mày sống, chính là vì hư danh!”

Hoa Triều có chút nóng nảy: “Đệ vừa rồi không phải nói…”

Doanh Vô Kỵ cười xua tay: “Đương nhiên sẽ không ngốc ra nghênh chiến, các ngươi chờ đi…”

Nói xong, liền đi tới bên cạnh thư án.

Hắn nhanh chóng cầm lấy hai tờ giấy.

Hắn đưa cho Hoa Triều: “Ngày mai dán ở cửa Thư cục là được!”

Mọi người lại gần nhìn trong chốc lát, lông mày càng ngày càng nhíu lại, nhưng khóe miệng lại càng ngày càng giương lên.

Cuối cùng, một kết luận đã được đưa ra.

“Tuyệt vời!”

Doanh Vô Kỵ thấy La Minh không có việc gì, liền trực tiếp đẩy hắn ra ngoài: “Không có chuyện gì khác ngươi về trước đi, ta với tỷ ngươi có chuyện muốn nói!

“Này này này!”

La Minh cực lực phản kháng, nhưng vẫn bị đẩy ra ngoài cửa.

Doanh Vô Kỵ quay đầu: “Bạch Chỉ, em cũng trở về phòng đi!”

“Hả?”

Bạch Chỉ có chút không tình nguyện, liếc mắt nhìn hai người một cái, nhỏ giọng hỏi: “Công tử không phải muốn dùng Hoa Triều cô nương để thử sức khỏe của mình chứ?”

Doanh Vô Kỵ sắc mặt cứng đờ, vò đầu thị nữ của mình rối tung rồi mù: “Hay là thử với em?”

“Em!”

Tiểu thị nữ phồng mồm vốn muốn nói “Thử thì thử”, nhưng lời đến bên miệng lại sợ.

Đành phải cúi đầu buồn bực rời đi.

Bụp!

Cửa đóng.

Khuôn mặt tươi cười của Hoa Triều có chút đỏ ửng, bất quá nàng cũng biết, Doanh Vô Kỵ sẽ không làm chuyện gì quá phận với nàng, liền mở miệng hỏi trước: “Đệ muốn nói chuyện gì với ta?”

Doanh Vô Kỵ than nhẹ một hơi: “Hoa Triều tỷ! Lời tiếp theo của đệ, có thể làm tổn thương tỷ, tỷ chuẩn bị tâm lý thật tốt”.

“A…..”.

Hoa Triều trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Đệ nói đi!”

Doanh Vô Kỵ liền kể lại tất cả những chuyện liên quan đến Hoa Uyển Thu cho Hoa Triều nghe, bao gồm cái nhìn của hắn đối với chuyện này, cùng với lời mắng La Yển ở Điện Trọng Lê.

Quả nhiên, sau khi nghe xong chuyện này, Hoa Triều trầm mặc hồi lâu.

“Than ôi!”

Nàng khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt mang theo vẻ bi thương nhàn nhạt: “Khó trách ta cảm giác nàng quen thuộc như thế, không nghĩ tới tự nhiên thật sự có một ít quan hệ sâu xa với mẹ ta”.

Doanh Vô Kỵ thần sắc có chút ngưng trọng: “Tỷ sẽ không thật sự sẽ bị tầng quan hệ này ảnh hưởng chứ?”

“Đệ nói rất đúng, nữ tử này chẳng qua là người mà La Yển ảo tưởng ra mà thôi! chuyện mẹ ta biết làm, nàng ta không làm được. chuyện nàng ta làm, mẹ ta cũng không làm được. Huống chi, nàng ta còn ngay cả ký ức của mẹ mình còn không có còn bởi vì La Yển cung cấp máu trong tim không đủ. Cho nên, nàng ta cùng mẹ ta hoàn toàn là hai người khác nhau, làm sao mà ảnh hưởng chứ?”

“Phù, vậy là tốt rồi!”

Doanh Vô Kỵ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng với hiểu biết của hắn đối với Hoa Triều, biết nàng nhất định sẽ nghĩ như vậy, bất quá nghe chính miệng nàng nói ra, vẫn có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

“Chỉ là…”

Hoa Triều khẽ thở dài một hơi: “Nàng ta thật đáng thương”.

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, đối với kết luận này cũng không có dị nghị gì.

Một con người…

Không biết nàng có thể gọi là người hay không.

Tạm thời gọi là một sinh mệnh có ý thức bản thân, phát hiện ý nghĩa tồn tại của mình, chính là làm vật thay thế cho người khác.

Ngoại hình là của người khác.

Gia đình là của người khác.

Ngay cả quá khứ cũng không có.

Thậm chí ngay cả việc mình thích ai, đối tốt với ai cũng không phải mình có thể quyết định.

Hiện tại lại bị nhốt trong phủ Thừa tướng…

Thật sự là quá thảm.

Doanh Vô Kỵ có chút thương hại, nhưng sẽ không bởi vì thương hại mà làm bất cứ chuyện gì.

Mẹ nó cũng không phải mình gây sự tình, có quan hệ gì với mình chứ.

Xác định Hoa Triều không bởi vì Hoa Uyển Thu mà có gánh nặng tâm lý, Doanh Vô Kỵ lúc này mới yên lòng: “Đệ đi ra ngoài có một số việc, gặp phải nguy hiểm trực tiếp gọi Bạch Chỉ nhé!”

“Ừm!”

Hoa Triều cười gật gật đầu, cũng không có ý muốn truy hỏi quá nhiều, nàng biết Doanh Vô Kỵ phải bận rộn đại sự, làm người một nhà không nên cản trở.

Ra khỏi thư phòng.

Doanh Vô Kỵ duỗi lưng một cái, hắn ngược lại không có đại sự gì.

Chuyện làm ăn đã có kế hoạch, hôn sự cũng gần như được xác định, trạng thái tinh thần của hắn rất nhẹ nhàng.

Chỉ muốn lại đi tìm công chúa thần bí kia tán gẫu..

Nhưng chưa từng nghĩ, lúc ra cửa, tiểu thị nữ đang ở trong sân chặn cửa.

“Công tử!”

Bạch Chỉ có chút buồn bực: “Như thế nào khi em bế quan xong thì công tử đã sắp thành hôn rồi?”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Đó là bởi vì cơ trí, nếu không khi em bế quan xong, phỏng chừng chỉ có thể nhìn thấy ta ở trong nhà lao”.

Bạch Chỉ: “.....”.

Nàng cúi đầu, hốc mắt hơi ửng đỏ.

Hôm nay lúc ở gánh hát, nàng nghe Hoa Triều nói không ít chuyện, biết Doanh Vô Kỵ chịu nhiều khổ như vậy, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi méo: “Công tử, đều là do em quá yếu, không bảo vệ được công tử!”

“Không sao đâu!”

Doanh Vô Kỵ trong lòng mềm nhũn, xoa xoa đầu nàng, ôn hòa nói: “Ta cũng không trách em, huống chi trên đời này ai là tuyệt đối an toàn? ngay cả Lê Vương, cũng là cả ngày rầu rĩ vì sợ giang sơn nhà mình bị đoạt, chỉ cần trong lòng nghĩ bảo vệ ta là đủ rồi.”

“Uh!”

Bạch Chỉ gật gật đầu, nhưng vẫn có chút rầu rĩ không vui.

Doanh Vô Kỵ hỏi: “Đúng rồi! Em luyện thai hóa dịch hình thế nào rồi?

Từ ngày đó nghe Thập Tam gia nói chuyện, hắn liền cảm thấy “Thai hóa dịch hình” này truyền cho Bạch Chỉ là đúng.

Đột phá Thai Thuế Cảnh, tất sẽ tái hiện yêu thân.

Nếu có thể luyện thành thai hóa dịch hình, khẳng định có thể giảm bớt không ít nguy hiểm.

Bạch Chỉ trên mặt mang theo một tia đắc ý nhỏ: “Xem như tiểu thành, chính là cảm giác pháp thuật này không có tác dụng gì, tuy nói có thể khiến chi khí trong cơ thể trở về Tiên Thiên, nhưng là khí của em vốn là tiếp cận Tiên Thiên mà…”

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

Mẹ nó, đây là quái vật gì.

0.50828 sec| 2420.305 kb