Người dịch: PrimeK Tohabong
Triệu Ninh mỉm cười nhìn hắn: “Ta tin tưởng Dương Chu Nhất mạch trong miệng nhị thánh, là Lê quốc nhị thánh, mà không phải nhị thánh Càn Lê hai nước!”
Doanh Vô Kỵ: “Nhất định!”
Tiễn Triệu Ninh đi, Doanh Vô Kỵ cảm giác thoải mái không ít.
Vốn trong lòng hắn tương đối không yên, nhưng từ khi thôi diễn chín lần biến pháp thành công sáu lần, hắn mới muốn có ý định ở lại Lê quốc định cư.
Coi như kết quả Càn Lê tranh bá chưa định, cũng phải là trăm năm sau mới có thể ra kết quả, chính mình khi đó đã sớm hưởng thụ xong rồi.
Chỉ cần trở thành người Lê vương thất, cuộc sống cơ bản là có thể hoàn toàn an tâm.
Vốn còn nghĩ cưới hai người khó khăn sẽ rất lớn, không nghĩ tới vợ cả tự nhiên như vậy hiểu chuyện.
Bước tiếp theo là Đường Đường.
Đường Đường sống lâu trong thâm cung nhiều năm, vì tự do, đại khái sẽ đồng ý.
Vì thế trên danh nghĩa hay là trên thực tế, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Bất quá dù sao quyết định này có chút cặn bã, vẫn phải xây dựng tâm lý cho cô nàng một chút.
Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi, hắn trước kia cũng không có kinh nghiệm làm badboy
Phải chuẩn bị một chút.
Hắn đứng trước gương, nhìn tướng mạo tuấn lãng của mình trong gương, một lần lại một lần luyện tập: “Ta không phải đa tâm, chỉ là cõi lòng ta tan nát, vỡ thành rất nhiều mảnh nhỏ, không đúng… Là vỡ thành hai mảnh nhỏ, một mảnh ở nàng, một mảnh ở một vị công chúa khác.”
Luyện tập nhiều lần.
Khi luyện đến lúc nói ra loại lời này thì đã không còn biết xấu hổ.
Doanh Vô Kỵ biết, thần công của mình đã thành.
Liền xuất quỷ nhập thần rời khỏi Thư cục Thượng Mặc, dọc theo con đường không thể quen thuộc hơn, tiếp cận vương cung.
Tàng hình!
Liền một mạch!
Tìm vị trí quen thuộc, màu sắc của hòn đá không sai.
“Vèo!”
Doanh Vộ Kỵ chui ra.
Lý Thải My đang ở trong sân ngẩn người, suốt ba ngày, cũng không có ai tới tìm nàng.
Lúc nhìn thấy Doanh Vô Kỵ, nàng cảm giác bầu trời đêm sáng lên vài phần, bước chân nhẹ nhàng nghênh đón.
“Công tử còn dám tới đây!”
“Mấy ngày hôm trước Bách gia thịnh hội bận rộn, này không phải lúc rảnh rỗi, liền tới tìm nàng sao?”
Lý do này… miễn cưỡng có thể nói được.
Lý Thải My mỉm cười đánh giá hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi: “Công tử uống rượu?
“Uống một chút… Đường Đường, ta…”
Lý Thải My nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, cũng không biết vì sao, trong lòng lại mơ hồ có loại chờ mong.
Nghe chị gái nói, một số người đàn ông trông có vẻ lanh lợi, nhưng một số từ, họ chỉ dám nói sau khi uống rượu.
Tiểu tử này mới vừa lập đại công ở Bách gia thịnh hội, cũng át chủ bài để đàm phán với Lê Vương, hắn rốt cục dám nói sao?
Nàng mấp máy miệng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”
“Ta, ta…”
Doanh Vô Kỵ gãi gãi đầu, có một số việc chính là như vậy.
Tập chán tập chê
Đến khi vào thực tế thì lại đổ bể
Cuối cùng cắn răng: “Công chúa muốn rời khỏi thâm cung sao? ta có thể giúp công chúa!”
“Giúp ta?”
Sau khi Lý Thải My nghe được lời này, nhịn không được hoảng hốt một chút.
Kỳ thật ngay từ đầu, nàng đã biết mục đích Doanh Vô Kỵ tiếp cận mình.
Thậm chí Doanh Vô Kỵ cũng trực tiếp nói cho nàng biết.
Thân thể của Khôn Thừa!
Kỳ thật nàng rất thích Doanh Vô Kỵ thẳng thắn thành khẩn, nhưng ở chung mấy ngày nay, nàng vẫn cực lực tránh vấn đề này.
Giống như nàng chỉ cần không nhắc tới, hai người chính là quan hệ bạn bè rất đơn thuần.
Mà Doanh Vô Kỵ, cũng không phải con tin nước khác khuấy động phong vân ở bên ngoài, chỉ là một thiếu niên trèo tường chọc người khác để vui vẻ.
Phần hồn nhiên vốn không chân thật này trong nháy mắt bị đánh vỡ, làm cho nàng có loại cảm giác mất mát.
“Ồ, cảm ơn công tử…”
Lý Thải My mặt mày rủ xuống, ngồi trở lại ghế đá, nâng má khẽ thở dài một hơi.
“Hả?”
Doanh Vô Kỵ có chút mê man, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Ta còn chưa nói muốn cưới hai người đâu, sao lại làm cái vẻ EMO này trước?
Hắn ngồi xuống đối diện Lý Thải My: “Đường Đường…..”.
“Ừm!”
Lý Thái My nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt nàng có chút mơ hồ, thoạt nhìn hoang mang vô định.
Bất quá nhìn thấy bộ dáng hơi khẩn trương của Doanh Vô Kỵ, cái loại cảm giác mất mát này lại có chút tiêu giảm, hóa ra hắn cũng rất chán ghét những vấn đề hiện thực này.
Nàng mấp máy miệng, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: “Có lời gì thì nói đi, công tử nhất định chuẩn bị rất nhiều lời, làm sao có thể nói một câu liền không nói?”
Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi.
“Ta không phải là đa tâm, ta chỉ là trái tim tan vỡ, vỡ thành hai mảnh, một mảnh cho nàng, một mảnh cho một công chúa khác.”
Đây là lời hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Trước đây khi diễn tập trước gương rất quen thuộc.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng liền cong lên: “Trái tim ta tan nát…”
Này?
Nguyên văn là gì?
Lần đầu tiên phát biểu tuyên ngôn cặn bã.
Thật sự rất hoảng hốt!
Lý Thái My giật mình một chút: “A…..”.
Nàng ngẩng đầu, vừa vặn cùng ánh mắt bối rối phía đối diện của Doanh Vô Kỵ.
“Hắn… Hắn nói hắn tan nát cõi lòng, là bởi vì nhìn thấy ta khó chịu sao?
“Sao trái tim công tử lại tan vỡ?”
“Ta, ta…”
Doanh Vô Kỵ giãy dụa hai cái, buông tha, dù sao loại ngôn từ badboy thật sự có chút khó nói ra khỏi miệng.
Lúc trước khi nói với “Triệu Lăng”, hai người ít nhất còn có vải che mặt “Nữ giả nam trang”.
Bây giờ, trước mặt Đường Đường, sao có thể không biết xấu hổ?
Hơn nữa Đường Đường vẫn ở trong thâm cung, nào có tình cảm một lòng vì nước như Triệu Lăng?
Nếu là nói ra, nàng hẳn là sẽ thương tâm đi!
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cũng không có gì, chỉ là không muốn nhìn thấy công chúa bị nhốt ở chỗ này, cho nên muốn cứu công chúa ra ngoài, nhưng phương thức cứu công chúa, có thể đối với công chúa mà nói, có thể công chúa sẽ rất khó tiếp nhận. Tóm lại, ta rất ích kỷ…”
“Ta hiểu!”
Lý Thải My nhịn không được cười một tiếng, nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của hắn, buồn bực trong lòng nhất thời tiêu tán.
Ích kỷ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo