Người dịch: PrimeK Tohabong

Rất nhanh liền giống như trưởng bối kể cho tiểu bối về những năm tháng huy hoàng trước kia, trong đó tám phần đều có Doanh Việt xuất hiện trong câu chuyện

Bao gồm cả lúc ông ta đăng cơ, Doanh Việt hỗ trợ như thế nào.

Khi ông ta bị ám sát, Doanh Việt bảo vệ ông ta ra sao.

Thậm chí khi ông ta theo đuổi vương hậu, Doanh Việt đã tư vấn tình cảm cho ông ta thế nào.

“Ông ấy á?”

Doanh Vô Kỵ có chút kinh ngạc.

Triệu Kỵ xua tay cười nói: “Đừng nhìn cha ngươi bây giờ là hung thần, lúc còn trẻ cũng là cao thủ tình trường, mẫu phi Doanh Vô Khuyết năm đó cũng có vô số người theo đuổi, nhưng về sau khi cha ngươi trở về Càn quốc, Lâm Thanh cũng biến mất. Không nghĩ tới nhiều năm sau, trực tiếp mang theo một đứa con thơ đã trưởng thành.”

Khụ khụ…..”.

Doanh Vô Kỵ bị sặc rượu một chút, sẽ không phải Triệu Kỵ cũng đã đọc được truyện sex rồi chứ?

Triệu Kỵ cũng lười nhắc tới những tin tức tình cảm này, chờ Doanh Vô Kỵ ngừng ho, lúc này mới cười như không cười hỏi: “Vô Kỵ! Ngươi cảm thấy ta cùng cha ngươi so sánh như thế nào?

“Ông ấy cũng đáng so sao?”

Doanh Vô Kỵ chép chép miệng, một nhạc phụ ruột, một cha ruột giả.

Triệu Kỵ hỏi: “Thật sao?”

“Thật sự không thể thật hơn!”

Doanh Vô Kỵ gật đầu đồng tình: “Con sống lớn như vậy, thời điểm có cảm giác an toàn nhất chính là hai ngày gần đây. Lão lưu… à Lão Càn Vương kia, không đề cập tới cũng được, trong đầu tất cả đều là nông chiến của ông ta, thích thế nào thì làm thế ấy đi!”

Nghe được hắn càu nhàu, Triệu Kỵ rốt cục lộ ra một nụ cười hài lòng.

Buổi tối hôm xuất quan, hắn liền nghe Triệu Ninh nói đến chuyện sứ quán Càn Quốc, ngay từ đầu hắn còn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng hôm nay nghe Doanh Vô Kỵ thốt ra “Lão lưu manh”, ông ta hoàn toàn tin.

Ông ta tin ánh mắt của mình, hắn xác định Doanh Vô Kỵ cảm kích cùng thất vọng đều không phải là diễn.

“Hảo tiểu tử!”

Triệu Kỵ vỗ vỗ bả vai của hắn, cười ha ha nói: “Về sau ngươi chính là người của Lê quốc vương thất chúng ta, rốt cuộc không cần phải vì những thứ cẩu vật kia mà uất ức!”

“Nói đúng!”

Doanh Vô Kỵ lại rót thêm hai chén rượu: “Con kính nhạc phụ!”

Lại cụng một ly

Triệu Kỵ hài lòng cười cười, lại thở dài thườn thượt.

Doanh Vô Kỵ biết chính kịch đã đến: “Phụ vương có chuyện gì lo lắng?”

“Than ôi!”

Triệu Kỵ xoa xoa hai đầu gối của mình, có chút cảm khái nói: “Nhìn thấy cha ngươi tại Đại Càn, dựa vào biến pháp được ăn mập mạp cường tráng, ta thèm!

“Vâng!”

Triệu Ninh nhớ rõ thân phận của mình, là một đệ tử kiệt xuất của tôn thất, hẳn là phát huy đầy đủ tác dụng giảng giải.

Sau một phen tự thuật, liền nói ra một lượt phương hướng biến pháp hiện nay, những điểm khó cùng cách giải quyết.

Triệu Kỵ khẽ cười nói: “Vô Kỵ! Ninh nhi từng nói qua, nếu không phải ngươi nêu ra vấn đề khoa cử, thì cũng không nghĩ ra việc lấy Học cung Đại Lê để chống đỡ biến pháp. Ngươi mặc dù không theo chính trị, nhưng cũng có thể thường xuyên đưa ra kiến thức chính xác, không ngại nói một chút, ngươi có ý kiến gì đối với biến pháp lần này”.

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Không giấu gì phụ vương, cho đến hôm nay con vẫn cho rằng Lê quốc là quốc gia không thích hợp biến pháp nhất. Nhưng nếu phụ vương đã quyết tâm, vậy con làm người trong vương thất, cũng nên góp chút sức mỏng! Con cho rằng Triệu huynh nói ra những vấn đề biến pháp kia, tất cả đều có thể đánh trúng chỗ yếu hại.Nếu là lấy sách lược bá đạo, đích xác có thể từ trong tuyệt cảnh tìm được một tia hy vọng”.

Sắc mặt Triệu Kỵ có chút khó coi.

Bản thân ông ta cảm thấy tỷ lệ thành công không tới hai phần.

Kết quả đến miệng Doanh Vô Kỵ, trực tiếp thành một tia hy vọng trong tuyệt cảnh.

“Có thể hỏi một chút, nếu phụ vương toàn lực xuất thủ, có thể dành ra con số bao nhiêu thực chức trong tôn thất để học tử Học cung phát huy tài năng?”

Triệu Kỵ nghĩ nghĩ, đưa ra một con số: “500!”

Nếu chỉ là chức quan, con số chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Nhưng những người không có thực quyền gì, ví dụ như Ngũ trưởng Thập trưởng, căn bản không lọt vào pháp nhãn của các phu tử, dứt khoát đừng tính vào.

Dành ra 500 thực chức cho tôn thất cũng đã là cực hạn rồi.

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Hơn nữa 500 vị trí khuyết đó, chiêu nạp nhân tài khẳng định đủ rồi, nhưng muốn Bách gia phu tử khăng khăng tiến vào chiếm giữ Học cung, số lượng chỉ sợ còn phải tăng gấp đôi.”

Một ngàn?

Triệu Kỵ sắc mặt có chút không vui, cô cho dù đem tôn thất toàn bộ ép khô, cũng không lấy nổi 1.000 vị trí khuyết đó.

Ông ta theo bản năng nhìn Triệu Ninh, nghĩ thầm Ninh nhi này luôn miệng nói Doanh Vô Kỵ là một nhân tài, không nghĩ tới chỉ là người mạnh miệng nói suông.

Triệu Ninh cũng có chút khó hiểu, không biết Doanh Vô Kỵ làm sao mở miệng nói được cái này.

Doanh Vô Kỵ phảng phất không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, tiếp tục chậm rãi mà nói: “Mặt khác còn có một điểm, tôn thất Triệu thị đích thật là thế gia cường đại nhất Đại Lê, nhưng cường đại hơn nữa, cũng không có khả năng đối địch với tất cả thế gia đại tộc, con cho rằng nên chia rẽ lôi kéo, chỉ cần đem bọn họ trói vào chiến thuyền Triệu thị, hai nhà Ngụy Hàn cho dù không thích biến pháp, cũng phải nhẫn nhịn.

“Ừm, chia rẽ lôi kéo như thế nào?”

Triệu Kỵ rất phối hợp hỏi, thái độ cũng có chút lãnh đạm.

Doanh Vô Kỵ cười nói: “Ngày xưa Văn Công phân phong chư khanh, về sau đều trở thành tiếng tăm lừng lẫy đại tộc, bất quá về sau đấu đá lẫn nhau, ngoại trừ tôn thất bên ngoài, có thể đếm được chỉ còn lại 3 nhà Ngụy Hàn Lý, trong đó Lý gia địa vị dựa vào chính là liên hôn, đất đai của bản thân cũng không phải rất nhiều.”

Về phần những tiểu gia tộc còn lại, đất phong so được với Lý gia càng ít, càng run rảy trong vòng kìm kẹp của Tôn thất Triệu thị và hai nhà Ngụy Hàn.

Nói cách khác, đất phong của bọn họ, chính trong lòng bọn họ cũng không an ổn.

0.50425 sec| 2416.945 kb