Người dịch: PrimeK Tohabong

Vu Sương Tự sau khi đến nhậm chức tại Phi Ngư Vệ, đã tiếp xúc không ít với môn khách của Bình Lăng Quân.

Triệu Khế mỉm cười: “Vu Bách Hộ! Bổn quân cũng là lo lắng phu thê Ngụy đại nhân mất con đau đớn, hơn nữa quan hệ đến bang giao Càn Lê. Lúc này mới thỉnh cao nhân thi triển thuật sưu hồn, bản quân có thể cam đoan, cao nhân chỉ tiến hành tìm tòi ký ức liên quan đến án kiện, cái khác không đụng đến!”

Vu Sương tự mặt không chút thay đổi: “Bình Lăng Quân chắc chắn như thế, nói rõ vị cao nhân này là tâm phúc của Bình Lăng Quân?”

Triệu Khế gật đầu: “Ít nhất có thể tín nhiệm!

Vu Sương Tự hừ lạnh một tiếng: “Sự tình vừa mới bắt đầu náo loạn, Bình Lăng Quân liền không đợi được chạy đến chỗ nước đục này, hơn nữa còn phái ra tâm phúc, không sợ nước đục dính đến người mình à!”

Triệu Khế nghẹn một chút: “Vu Bách Hộ, sao lại nói vậy?”

Ánh mắt Vu Sương Tự trong trẻo nhưng lạnh lùng: “72 thuật Địa sát bản thân rất sâu xa thâm hậu với đạo gia chúng ta, mỗi một thuật đều cực kỳ khó tu luyện, muốn luyện thành cũng cần dốc sức cả đời!”

“Bình Lăng Quân cũng dám để môn khách nhọc lòng, chỉ sợ Bình Lăng Quân cũng chưa chắc có tâm tư tốt. Mặt khác sửa lại một chút, ta hiện tại là Thiên hộ!

Triệu Khế: “......”

Hắn có chút chán nản, không nghĩ tới Vu Sương Tự bình thường không thích nói chuyện, mà mở mồm lại nói năng sắc bén như thế.

Hơn nữa không cho mình chút mặt mũi nào.

Đây chính là sức mạnh Phi Ngư Vệ mang đến cho cô ta sao?

Triệu Khế ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hai bên bảng hiệu đại sảnh Phi Ngư Vệ, hai pho tượng Giải trãi (獬豸:có hình dáng như một con vật kết hợp giữa dê (sơn dương) và kỳ lân và được xem là biểu tượng công lý) trông rất sống động, tượng trưng cho quyền chấp pháp phân biệt thị phi mà vương quyền giao cho.

Phi Ngư Vệ, chỉ nghe hiệu lệnh của quân vương, bây giờ là do Triệu Ninh quản lý.

Mình vốn cũng có tư cách kế thừa, nhưng dưới sự chèn ép của Lê Vương, ngay cả tư cách nghĩ đến điều này cũng không có.

Đang lúc đại sảnh tĩnh mịch nặng nề, ngoài cửa vang lên một giọng nói to rõ.

“Thái tử điện hạ đến!”

“Bái kiến điện hạ!”

Mọi người nhất tề bái kiến, Bình Lăng Quân cũng chỉ có thể cung kính hành lễ, ngay cả Doanh Thập Tam, cũng tượng trưng mà làm lễ tiết của một ngoại thần.

Nếu như Triệu Ninh chỉ là Thái tử, mọi người cũng không cần như thế, nhưng nàng là Thái tử tay cầm quyền giám quốc, ý nghĩa kia liền hoàn toàn khác.

“Các vị không cần đa lễ!”

Triệu Ninh dẫn theo Lý Thải My sải bước tiến lên, phất tay với mọi người.

Chợt nhìn về phía Bình Lăng Quân, ám chỉ nói: “Thì ra Vương huynh cũng ở đây, bảo sao Đại Lê chúng ta tự nhiên nhảy ra một kỳ nhân biết sử dụng thuật sưu hồn!”

Bình Lăng Quân nhìn vị Vương đệ trẻ hơn mình rất nhiều này, trong lòng càng buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể cười giải thích: “Vì nước phân ưu!”

Cằm Triệu Ninh hơi nhếch lên: “Vậy thì cảm tạ ý tốt của Vương huynh, bất quá việc này liên quan đến Ngụy gia đích tử, càng liên quan đến Bang giao Càn Lê, Vương huynh không có kinh nghiệm xử lý những chuyện này, cũng không cần vất vả như thế, việc này bổn điện hạ xử lý là được rồi!”

Bình Lăng Quân: “......”

Những lời này đâm vào tim hắn có chút đau!

Ánh mắt Triệu Ninh có chút lạnh lùng, mới vừa rồi nàng trước khi ra cửa, lại bị vương hậu ngăn cản, nếu không phải có thái độ kiên quyết chỉ sợ hiện tại cũng không bước ra được khỏi cửa cung.

Nàng vốn một bụng bực mình tự khắc không vừa mắt với những người này, ánh mắt rất nhanh liền chuyển dời đến trên người Ngụy Mãnh: “Ngụy Đô Úy lần này tự tiện xông Phi Ngư Vệ, là do ý của Ngụy Ngự Sử ?”

Ngụy Mãnh mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chắp tay đáp: “Hồi điện hạ! không phải, là do thần giận quá mất khôn nên không tuân thủ quy tắc”

Triệu Ninh khẽ gật đầu: “Nếu Ngụy đô úy biết sai, vậy ngày mai vào quân lĩnh phạt đi, theo quân luật bị phạt 40 trượng, nhưng hành động này của Ngụy đô úy chính là tìm lại công đạo cho đệ đệ, trượng hình giảm một nửa! Bất quá mong rằng Ngụy Đô Úy lấy đó làm gương, nếu không phải Ngụy Ngự Sử vừa đi Cung Trọng Lê yêu cầu công khai thẩm tra xử lý, bản điện hạ còn tưởng rằng là Ngụy Khanh tự ý tư hình. Phi Ngư Vệ vẫn do bệ hạ toàn quyền, nếu hôm nay một Ngụy Đô Úy tới chỉ huy, ngày mai một Bình Lăng Quân tới chỉ huy. Đại Lê ta đây còn có thể thống gì không?”

Ngụy Mãnh sắc mặt khó coi, nhưng cũng chỉ có thể khom người nhận sai: “Mạt tướng biết sai!”

Bình Lăng Quân cũng phải trơ mặt, vái một cái.

Triệu Ninh lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, trong lòng lệ khí lại càng cường thịnh, trước kia Lê quốc đấu đá không ít, nhưng ngoài mặt ai cũng không dám làm quá phận. Không nghĩ tới sau khi tin đồn “Đại tranh chi thế” bung ra, tự nhiên có người dám tới cả trước cửa Phi Ngư Vệ giương oai.

Tình huống hiện tại thật sự khó giải quyết, vụ án còn không có chút manh mối nào, thì đầu trâu mặt ngựa đã lộ mặt.

Nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ biến cố sẽ càng nhiều.

Nàng nhìn về phía Vu Sương Tự: “Vu Thiên Hộ, hiện tại vụ án tiến triển như thế nào?”

Thi thể Ngụy Đằng đã được khám nghiệm, trước khi chết đã trúng 376 nhát kiếm, vết thương trí mạng là kiếm cuối cùng đâm vào yết hầu!Trong đan điền cũng có yêu khí, ngoài những thứ đó ra không có gì khác thường”

“Yêu khí?”

Triệu Ninh nhíu mày.

Vu Sương Tự gật đầu: “Con tin Viêm Quốc Cơ Túc nói, vì chuyện Thư cục, hắn xin lỗi Ngụy Đằng, cho nên cố ý mua Miêu nữ nữ tặng cho Ngụy Đằng. Yêu khí này hẳn là từ trên người Miêu Nữ mà ra”.

Triệu Ninh lại hỏi: “Vậy Miêu nữ đâu?”

Vu Sương Tự mặt lộ vẻ chán ghét: “Bởi vì chuyện phòng the không thuận, đã bị Ngụy Đằng giết. Thi thể vừa xét nghiệm, khí huyết trong đan điền thơm ngào ngạt, kinh mạch lại vô cùng gầy yếu, hẳn là chưa từng tu hành qua, rất khó thi triển tà thuật”.

“Cái này…”

0.60906 sec| 2409.047 kb