Người dịch: PrimeK Tohabong

Trong nháy mắt, hắn đối với kiếm thuật cơ sở khắc sâu lý giải, triệt để dung nhập vào bên trong Mặc gia phi công kiếm pháp.

Loại này là kiếm pháp phòng thủ cực đoan nhất thiên hạ, rốt cục ở trong tay hắn lần đầu tiên đại phóng dị sắc.

Đối mặt với mười mấy cao thủ Thai Thuế Cảnh vây công, rõ ràng mỗi một thế công, đều khéo léo ngăn cản, những người này đều cảm giác mình phảng phất đang cùng một đoàn không khí chiến đấu, công như thế nào cũng không phá được khiến tâm tình vô cùng bực bội.

Ngụy Đằng ở bên tức giận mắng: “Phế vật! Một đám phế vật! mười mấy người đánh một người cũng đánh không thắng?

Bọn thị vệ cũng không ngừng kêu khổ: “Phi công kiếm pháp! Thiếu gia! Tiểu tử này quá quỷ dị!”

“Bẹp!”

Ngụy Đằng nhổ nước bọt mặt đất: “Lại là một cái xác rùa! Các ngươi cứ dây dưa với hắn cho đến khi bùa hộ mệnh mất hiệu lực, cửa lớn Lộc Phòng đã đóng rồi, cho dù hắn có cứu binh cũng không vào được. Ông mày ở trước mặt hắn xử lý Hoa Triều, ta nhìn hắn biến thành một con rùa thật!

Nói xong, liền bước tới gần Hoa Triều.

Hoa Triều theo bản năng kinh hô một tiếng, mặc dù biết hắn hiện tại không có biện pháp tới gần mình, nhưng vẫn không đè nén được sự sợ hãi trong nội tâm.

Mẹ kiếp!

Doanh Vô Kỵ thầm mắng một tiếng, vừa rồi hắn còn có chút vui mừng, bởi vì những cao thủ Thai Thuế Cảnh này đều mạnh hơn mình, không nghĩ tới phi công kiếm pháp thật có thể ngăn trở bọn họ vây công, nhưng xem tình huống, vẻn vẹn ngăn trở thế công cũng vô dụng.

Trong lúc nhất thời, sát ý trong lòng hắn bành trướng vô hạn.

Chỉ là Hoa Triều kinh hô theo phản xạ có điều kiện, hắn liền biết nàng đang chịu đựng tra tấn tâm lý đến nhường nào.

Đến mức này, giống như chỉ còn lại có hai kết quả, hoặc là chính mình chết trận Hoa Triều chịu nhục, hoặc là mình giết hết những người này, rơi vào bẫy của tên Cơ Túc kia!

Sàn nhà Lộc phòng đều là nền đá, không thể dùng được thổ hành thuật.

Kế hoạch lần này nhằm vào quá rõ ràng, thai hóa dịch hình chính là bịt tai trộm chuông.

Cái này…

Giết!

Chỉ có thể lựa chọn giết!

Tay phải phi công kiếm pháp phòng thủ, tay trái mượn thế công thuật Ẩn thân trong 72 thuật Địa Sát, thi triển thêm ám thủ đánh lén, mới có cơ hội giành chiến thắng.

Đợi đã!

Ám thủ?

Doanh Vô Kỵ rốt cục nghĩ tới đối sách, liền không che giấu sát ý của mình nữa.

Trong tiếng kiếm va chạm không dứt bên tai, một chưởng lặng lẽ phóng ra, đều vỗ vào trên người thị vệ, chỉ bất quá những chưởng pháp này nhìn giống như là không có lực đạo gì, có loại cảm giác không đau không ngứa, mặc cho ai cũng cảm thấy hắn đang giãy dụa.

Chiến cuộc giằng co dị thường, Doanh Vô Kỵ phảng phất lâm vào trong vũng bùn, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, chân khí hùng hậu hơn nữa cũng có xu thế khô kiệt.

Trận chiến này kéo dài gần nửa canh giờ.

Lộc phòng bên ngoài đã vang lên tiếng âm thanh la hét, nhưng bởi vì chất liệu kiến trúc, cũng không nghe rõ, sau đó chính là những tiếng nổ vang, hiển nhiên đã có cao thủ bắt đầu đập tường, nhưng nghe âm thanh liền biết, nhất thời trong vòng nửa giờ tuyệt đối không vào được.

Mà lúc này, bùa hộ mệnh Hoa Triều dùng cũng sắp hết hiệu lực.

Nụ cười Ngụy Đằng càng lúc càng dữ tợn: “Doanh Vô Kỵ, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Doanh Vô Kỵ lạnh giọng cười: “Chuẩn bị xong rồi!”

Chợt, kiếm pháp đột biến, một kiếm vô cùng sắc bén đâm về phía cổ họng một thị vệ.

Thị vệ này cũng không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ sẽ bỗng nhiên chuyển thủ thành công, vội vàng nâng kiếm ngăn cản, nhưng trong nháy mắt biến chiêu, hắn bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể bị thiêu đốt, chân khí toàn thân giống như là lửa, trong nháy mắt mất đi khống chế.

Ngắn ngủi như vậy không khống chế được, cổ họng của hắn cũng đã hoàn toàn bị xuyên thủng.

Hắn nằm trên mặt đất, vết thương trên cổ máu tuôn ùng ục, trong mùi máu tươi xen lẫn mùi khét khét.

Doanh Vô Kỵ chuyển thủ thành công, phòng thủ vốn không gì phá nổi cũng xuất hiện khoảng không, trong nháy mắt trên người hắn cũng dính vài vết thương, hắn đau đến hít sâu khí lạnh, nhưng vẫn quyết không buông thế công, hết kiếm này đến kiếm khác đều là sát chiêu.

Đám thị vệ vừa rồi còn hung mãnh không bì nổi, lại bỗng nhiên giống như không biết sử dụng chân khí, chiêu thức phòng thủ vô cùng ngưng trệ.

Chỉ trong nháy mắt, liền giống như rau hẹ, bị Doanh Vô Kỵ giết vô số.

Nhìn thấy một màn như vậy khiến tất cả đều sững sờ.

Đám người hầu của Ngụy Đằng đều theo bản năng lui về phía sau một bước.

Ngụy Đằng trợn trừng mắt kinh ngạc, thấy Doanh Vô Kỵ cả người đầy máu cầm kiếm hướng mình đi tới, giọng nói đều run rẩy: “Ngươi, ngươi đừng tới đây!”

Một người giết sạch mười mấy cường giả thai Thuế Cảnh, tuy rằng đều chỉ là ngũ phẩm, lục phẩm phẩm linh thai, nhưng không khỏi quá mức nghe rợn cả người.

Hắn rốt cục sử dụng chưởng pháp gì, vì sao những người đó đều giống như bị thi chú?

Trong đầu Ngụy Đằng toát ra rất nhiều vấn đề, nhưng toàn bộ đầu óc đều đều bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, căn bản không nghĩ ra bất kỳ đáp án nào.

Doanh Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, không có chút lưu thủ, trong nháy mắt liền đem đám người hầu của Ngụy Đằng tàn sát sạch sẽ, mặc cho bọn họ khóc cha gọi mẹ, cũng không có chút lưu thủ. Những người này đều còn chưa đột phá Thai Thuế Cảnh, tu vi so với Doanh Vô Kỵ kém xa, cơ bản không có bất kỳ năng lực đánh trả nào.

Khi hắn đứng trước mặt Ngụy Đằng, chân Ngụy Đằng đã mềm nhũn không đứng dậy nổi.

- Doanh Vô Kỵ, ngươi không thể giết ta, cha ta… A!

Hắn kêu thảm một tiếng, sắc mặt nhất thời tái nhợt như tờ giấy, cúi đầu nhìn, phát hiện ngón tay phải đã bị lột đi bốn ngón, máu tuôn như trút, thậm chí ngay cả xương trắng bên trong cũng không nhìn thấy.

0.89664 sec| 2406.68 kb