Người dịch: PrimeK Tohabong
Triệu Ninh lạnh lùng hỏi: “Hiện tại thế cục như thế nào?”
Trần Duy vội vàng đáp: “Lần này Ngụy Mãnh dẫn người rất nhiều, nếu không cũng không xông vào được, chúng ta đương nhiên không cho phép, hai bên thiếu chút nữa động thủ. Nhưng may mắn có giám sự sứ quán Càn Quốc ở đây, Vu Thiên Hộ mới miễn cưỡng ổn định thế cục, bảo hạ thần đến Điện Tình Giáng thông báo cho điện hạ.”
“Tốt lắm!”
Triệu Ninh cười lạnh một tiếng, việc này vốn đã đủ phức tạp, không nghĩ tới lại còn có người đục nước béo cò.
Nàng lúc này đứng lên: “Bản điện hạ ngược lại là muốn nhìn xem, lần này kẻ chủ mưu phía sau rốt cục là ai!”
Dứt lời, liền đi nhanh ra ngoài viện.
Lý Thái My do dự một chút, bước nhanh đi theo: “Điện hạ! em cũng muốn đi!
……..
Phi Ngư Vệ đại sảnh
Hai bên đã sớm giương cung bạt kiếm.
Ngụy Mãnh mang theo một đội tư vệ, 17 18 người đều là cao thủ ngũ phẩm linh thai Thai Thuế Cảnh, mà bên cạnh hắn người đàn ông trung niên khoác áo choàng, khiến người ta có cảm giác sâu không lường được.
Nhiều cao thủ như vậy, nếu là ở bên ngoài, tùy tiện tìm một ngọn núi nào thì liền có thể trở thành đại họa của quan phủ địa phương, cũng khó trách bọn họ có thể xông vào.
Nhưng bọn họ đối mặt là Doanh Thập Tam, chỉ có thể án binh bất động.
Ngụy Mãnh hừ lạnh một tiếng: “Doanh Thập Tam! Bất luận chân tướng như thế nào, Doanh Vô Kỵ đều là hung thủ sát hại Đằng đệ ta! Ta không có ý sử dụng tư hình, thuật sưu hồn cũng sẽ không làm hắn bị thương, nếu ông không có tật giật mình, nên để Doanh Vô Kỵ tiếp nhận thuật sưu hồn. Nếu không, cũng đừng trách ta không khách khí!”
“Sưu hồn?”
Doanh Thập Tam ngồi ngay ngắn trên ghế, lạnh lùng cười một tiếng: “Công tử Vô Kỵ chính là con trai của Đại Càn quân chủ ta, cho dù chém một tên tiểu vương quậy phá các ngươi, cũng là thay trời hành đạo!
“Ông….!”
Ngụy Mãnh tức giận, nhưng đối mặt binh nhân cảnh cường giả, thì không dám có bất kỳ ý niệm xung đột nào.
Doanh Thập Tam lạnh lùng liếc hắn một cái: “Người trẻ tuổi, đổi lại trưởng bối Ngụy gia các ngươi, người nào không cung kính gọi ta một tiếng Thập Tam gia. Cũng may lão phu lớn tuổi, không thích đánh đánh giết giết, đổi lại lúc ta còn trẻ, ngươi hiện tại hẳn là quỳ xuống nói chuyện với ta!”
Ngụy Mãnh thân thể cứng đờ một chút, nhưng cũng chỉ có thể hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Xí…...
Doanh Thập Tam khinh miệt cười một tiếng, liền không để ý đến hắn nữa, vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Những ông già ở Càn quốc ta, người nào không phải là 10 phần nam nhi?
Đừng nói thứ ngươi vừa nói chính là ngụy biện, cho dù công tử nhà ta thật sự tội ác tày trời, muốn sưu hồn hắn, ít nhất cũng phải có bản lĩnh bước qua xác lão già ta.
Phi Ngư Vệ chính là lưỡi dao sắc bén trong tay bệ hạ, mặc cho ngươi có nhiều người hơn nữa, lý do có đầy đủ hơn nữa, không có thủ dụ của bệ hạ, cũng không thể ra lệnh cho Phi Ngư Vệ.”
Hừ!
Ngụy Mãnh hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Doanh Thập Tam: “Vậy ta liền cho bệ hạ mặt mũi, không so đo với ông!”
Doanh Thập Tam cười nhạo một tiếng, đối với loại hành vi láo lếu của loại vãn tôn này, ông ta có chút khinh thường.
Ngụy Mãnh mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không có ý rời khỏi Phi Ngư Vệ, mang theo người của mình lẳng lặng đứng ở trong đại sảnh, phảng phất đang chờ đợi cái gì.
Không lâu sau, một thanh niên bước vào.
Phi ngư vệ đi ngang qua đều cung kính hành lễ.
Ngụy Mãnh cũng nghênh đón, vái chào: “Bình Lăng Quân!”
Người tới không phải ai khác, chính là Bình Lăng Quân Triệu Khế.
Triệu Khế tươi cười ấm áp, đỡ lấy hai tay hắn, thấp giọng nói: “Kết quả như thế nào?”
Ngụy Mãnh liếc nhìn Doanh Thập Tam, thần sắc hơi trầm xuống nói: “Doanh Thập Tam cũng tới, chúng ta xông không vào được!”
Bọn họ cũng biết, Phi Ngư Vệ là thế lực trực thuộc Lê Vương, cho dù thực lực Ngụy gia cũng không kém nhiều so với tôn thất Triệu thị, ngoài mặt cũng nên tôn trọng lễ tiết với Lê Vương.
Cho nên hắn không có ý định xông vào, mà là muốn mượn cơ hội giằng co, để vị cao nhân nắm giữ thuật sưu hồn này lẻn vào, bí mật triển khai sưu hồn Doanh Vô Kỵ. Lại không nghĩ tới Doanh Thập Tam cũng ở đây, với cảm giác nhạy bén của ông ta, bọn họ muốn tiếp cận Doanh Vô Kỵ, quả thực chính là người si nói mộng.
Triệu Khế thần sắc rùng mình: “Doanh Thập Tam cũng tới!”
Hắn chưa từng gặp Doanh Thập Tam, nhưng lúc còn nhỏ cũng nghe nói qua một ít truyền thuyết về Doanh Thập Tam, vị thần nhân này là một sát thần thực sự, 36 tuổi đã là linh thai tứ phẩm đột phá tới cảnh giới binh nhân.
Sau đó ẩn nấp sứ quán Càn Quốc, chỉ bảo vệ an bình khu vực sứ quán, cùng với việc đảm bảo cho nhân viên sứ quán rút lui khi có chiến tranh, chuyện khác một mực mặc kệ, cho nên hung danh mới chậm rãi phai nhạt đi.
Dù là lần trước, Doanh Vô Kỵ đột tử ở Lầu Xanh, ông ta cũng không ra mặt.
Triệu Khế cảm thấy lần này ông ta hẳn là cũng sẽ không ra mặt, cho nên mới phái ra môn khách của mình, lại không nghĩ tới Doanh Thập Tam lại thật sự xuất hiện, hơn nữa vẫn ở Phi Ngư Vệ.
Ánh mắt Vu Sương Tự cũng dời đi: “Bảo sao Ngụy Mãnh như thế nào dám xông vào Phi Ngư Vệ, hóa ra phía sau có Bình Lăng Quân làm chỗ dựa! Khó trách, có được kỳ nhân dị sĩ nắm giữ thuật sưu hồn, cũng chỉ có thể là thủ hạ môn khách của Bình Lăng Quân!”
Bình Lăng Quân và La Yển mỗi người có 3 ngàn môn khách.
Môn khách dưới tay La Yển, phần lớn là tài năng chính trị, môn khách dưới tay Bình Lăng Quân, nhưng phần lớn là dị sĩ tài ba.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo