Người dịch: PrimeK Tohabong
Người này là tiểu nhị mà Thư cục mới tuyển vừa mới cưới vợ, hai vợ chồng rất dính nhau, cho nên buổi trưa không ăn ở Thư cục, mà là chạy về nhà.
“Đại Lực! Cậu cứ thong thả, buổi chiều còn chưa tới giờ làm mà”.
“Công tử! Có chuyện rồi!”
Sắc mặt Đại Lực cực kỳ khó coi, thở hồng hộc ngừng lại, ôm cây ven đường nôn mửa một trận, nôn tất cả cơm trưa ra.
“Có chuyện gì vậy!”
Doanh Vô Kỵ sắc mặt rùng mình, nếu như nhớ không lầm, nhà Đại Lực ở ngay phía Bắc thành, cách Lưu gia mà gánh hát tới diễn rất gần.
Sẽ không…...
Thật sự là sợ cái gì tới cái đó!
Đại Lực từ trong ngực móc ra một cái giày: “Buổi trưa tôi về nhà ăn cơm, thấy phía sau cửa nhà Lưu gia rất ầm ĩ, buổi sáng tôi nghe nói Hoa Triều cô nương đi Lưu gia, liền lại gần nhìn thoáng qua, nhưng là cái gì cũng không thấy, chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa chạy đi. Tôi không đuổi kịp, chỉ nhặt được cái này!”
“Shit!”
Doanh Vô Kỵ liếc mắt một cái liền nhận ra, thứ này chính là giày của Tiểu Liễu, nha hoàn bên người Hoa Triều.
Tiểu Liễu bị cưỡng ép mang đi, Hoa Triều e là cũng khó may mắn thoát khỏi.
Con mẹ nó Lưu gia lớn mật như vậy?
Bắt cóc con gái La Yển ở Giáng Thành?
Ngay lúc này.
Hắn cảm giác ngực nóng lên, sờ soạng một hồi, lấy ra một mảnh phù giấy cháy đen.
Khương Thái Uyên cho bùa hộ mệnh là tử mẫu phù, mẫu phù chỉ cần bị kích hoạt, tử phù sẽ tự bốc cháy.
Điều này chứng tỏ Hoa Triều nhất định gặp nguy hiểm.
Đại Lực có chút luống cuống: “Công tử! Làm sao bây giờ a?”
Doanh Vô Kỵ mặt đầy sát khí: “Xe ngựa kia trông như thế nào”
Đại Lực sợ đến phát khóc: “Không biết, tôi cách quá xa, căn bản thấy không rõ!”
Doanh Vô Kỵ nhổ một ngụm, từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội: “Gọi tất cả các huynh đệ có tu vi trong Thư cục đến Bắc thành, sau đó ngươi cầm cái này chạy đến chỗ tướng phủ, đem chuyện này nói cho La Yển. Sau đó đi Sứ quán Càn quốc, tìm giám sự đại nhân. Người trước cần phải báo trực tiếp, người sau có thể thấy được thì gặp, không thấy được thì thôi.
“Vâng!”
Doanh Vô Kỵ cắn răng, trực tiếp cắt cầm dây cương trên xe ngựa của Thư cục, thả người nhảy lên lưng ngựa.
Giáng Thành nội bộ nghiêm cấm phóng ngựa, qua không bao lâu phủ nha sẽ tìm tới sứ quán, tuy nói sẽ nể mặt sứ quán Càn quốc, nhưng chắc chắn là sẽ bị phạt tiền.
Doanh Vô Kỵ không quản được nhiều như vậy, bùa hộ mệnh duy trì liên tục thời gian chỉ có nửa canh giờ, khi chạy tới đã mất ít nhất một khắc đồng hồ, nên không thể chậm trễ.
Một đường ngựa không dừng vó, chạy như điên đến Lưu gia ở Bắc thành.
Tiệc mừng thọ của Lưu gia vẫn còn tiếp tục, nhưng không có tiếng hát hí khúc.
Cách thật xa, Lưu gia thủ hộ đại môn thị vệ liền cầm đao ngăn lại, hướng Doanh Vô Kỵ quát to: “Người tới là ai?”
“Ông nội nhà ngươi!”
Doanh Vô Kỵ không chút do dự, trực tiếp rút kiếm nghênh đón.
Hai người này đều là Thai Thuế Cảnh, bất quá lưu lạc đến Lưu gia đại môn, chỉ có thể là thất phẩm linh thai cấp thấp nhất, so với tu vi tinh khí thần đều tầng 11 của hắn bây giờ không mạnh hơn chút nào.
Hắn trực tiếp phi thân xuống ngựa, tay trái nắm hờ, tay phải xuất kiếm.
Giam giữ!
Thích chi chân giải!
Chỉ một đối mặt, bả vai hai người liền bị đâm thủng, binh khí rơi xuống, nằm trên mặt đất kêu rên.
Doanh Vô Kỵ trực tiếp đạp cửa mà vào, lúc xông vào chính sảnh, lập tức tất cả mọi người đều nhìn qua.
Lưu gia cho dù so với hai nhà Ngụy Hàn kém xa, nhưng cũng được xưng là thế gia, ở đây có không ít cao thủ lột xác, thấy Doanh Vô Kỵ đằng đằng sát khí xông vào, nhao nhao đứng dậy nghênh đón.
Nhưng bọn họ lại phát hiện, chính mình làm thế nào cũng không có cách nào tiến lên phía trước một bước.
Doanh Vô Kỵ một khắc cũng không muốn chậm trễ, nhanh chóng xoay người nhào tới gần lão thái gia.
Tu vi của hắn quá thấp, tự nhiên làm không trấn áp được tất cả mọi người, cho nên vừa rồi vào cửa, liền thúc giục Pháp Độ chi ngục, định ra quy tắc là: Tất cả mọi người chỉ có thể bò, hơn nữa không thể sử dụng chân khí.
Trong thời gian ngắn, rất khó có người phản ứng kịp.
Mà trong thời gian ngắn ngủi này, kiếm của Doanh Vô Kỵ đã gác trên cổ lão thái gia Lưu gia.
“Nói đi, Hoa Triều ở đâu?”
“Công tử Vô Kỵ, ngươi như vậy chính là…”
Bốp!
Một bạt tai rơi xuống, đánh rớt một ít răng long của lão, máu rớt ra khỏi miệng, lão không thể sử dụng chân khí, hơn nữa già cả như lão thì trước mặt người trẻ tuổi khỏe mạnh như Doanh Vô Kỵ, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Ngươi hẳn là biết Hoa Triều là nữ nhi của ai, đem ta chọc giận, ta hiện tại cho dù chém ngươi Thừa tướng cũng sẽ bảo vệ ta!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây sắc mặt đều có chút khó coi.
Lưu lão thái gia cũng sợ tới mức sắc mặt tái mét, thanh âm mang theo nức nở: “Ngày hôm trước tiểu thiếu gia Ngụy gia nói muốn tham gia thọ yến, còn nói muốn nghe diễn của gánh hát trong thành, cho nên ta liền mời gánh hát tới, lại không nghĩ tới diễn còn chưa hát, người đã bị bắt đi!
“Biết rồi!”
Doanh Vô Kỵ không tiếp tục làm khó hắn, trực tiếp ném hắn xuống đất, nhanh chóng rời khỏi Lưu gia.
Chỉ là một Lưu gia, đích xác không dám làm gì Hoa Triều.
Nhưng sự tình vẫn là bởi vì bọn chúng nịnh bợ Ngụy Đằng mà gây ra hậu quả, ba người bị thương cũng coi như bọn chúng quá may mắn.
Ngụy gia tiểu thiếu gia!
Ngụy Đằng!
Thằng nhóc này điên rồi sao? Ngay cả Hoa Triều cũng dám động? Ngụy gia đây là muốn đoạn tuyệt với La Yển?
Hắn không kịp nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp phóng ngựa hướng Lộc Phòng chạy đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo