Người dịch: PrimeK Tohabong
“Cha ngươi làm sao vậy?”
Doanh Vô Kỵ ngồi xổm người xuống, nhanh chóng phong bế đại huyệt cổ tay phải của hắn, ngừng máu chảy.
Hắn nhìn Ngụy Đằng, trên mặt mang theo ý cười khiếp người: “Cha ngươi làm sao vậy?”
Ngụy Đằng sợ tới mức rùng mình một cái, cả người run rẩy, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “Buông tha cho ta, ân oán của chúng ta xóa bỏ, cha ta sẽ không trách ngươi!”
“Xóa bỏ ân oán?”
Doanh Vô Kỵ nhe răng cười một tiếng, chợt vung kiếm, chém đứt ngón tay trái của hắn, lại tiếp tục cầm máu cho hắn.
Thấy hắn lập tức đau ngất đi, lại véo đánh thức hắn, nheo mắt cười nói: “Phế đi bàn tay của ngươi, hình như chưa đủ!”
Ngụy Đằng đã hoảng sợ đến tận xương tủy, hắn chỉ hận chính mình, tại sao phải đem mình cùng ma quỷ nhốt chung một chỗ.
Doanh Vô Kỵ lại vung trường kiếm lên, cắt đi một nửa hai bàn chân của y: “Bây giờ thì sao?”
Ngụy Đằng hiểu, Doanh Vô Kỵ căn bản là không có ý định cho hắn đường sống, đau đớn làm cho hắn dường như ngất đi, từ trong kẽ răng nặn ra mấy âm tiết oán độc: “Ngươi chờ đó cho ta!”
“Vậy chờ ngươi chết rồi nói sau!”
Doanh Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, trực tiếp bẻ một góc bàn nhét vào trong miệng hắn, phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.
Chợt, một kiếm kiếm rơi xuống, mỗi một kiếm đều có thể tước đi một khối thịt, để Ngụy Đằng kêu thảm đồng thời lại không chết ngay.
Hắn chiếm được kiến thức giải phẫu cơ thể người từ Vu Sương Tự, biết như thế nào mới có thể một kích trí mạng, đồng thời cũng biết như thế nào mới làm cho người ta càng thêm thống khổ lại muốn chết không xong.
Từng luồng máu tươi nhiễm ở trên người, làm cho hắn giống như ác quỷ bò ra từ Cửu U, khủng bố mà dữ tợn.
Hoa Triều khóc lóc, chẳng biết lúc nào đã xé bùa hộ mệnh, vô số lần thử ngăn cản hắn, bởi vì giết Ngụy Đằng, sự tình không cứu vãn nổi.
Nhưng Doanh Vô Kỵ lại giống như không nghe thấy, đối với âm thanh của nàng mắt điếc tai ngơ, một kiếm kiếm chết lặng rơi xuống, ngược lại bắn tung tóe máu lên người nàng.
Tiếng đập tường bên ngoài càng lúc càng lớn!
Doanh Vô Kỵ nhìn thấy trong ánh mắt một lòng muốn chết của Ngụy Đằng, rốt cục đại phát từ bi, một kiếm kết liễu tính mạng của hắn.
Hắn rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, quỳ xuống đất.
Hoa Triều cũng giống như mất đi linh hồn, ngồi phệt xuống theo.
Nhưng nàng cắn cắn môi, lại giống như khôi phục một tia tỉnh táo, ôm Doanh Vô Kỵ vào trong ngực mình, âm thanh run rẩy an ủi nói: “Vô Kỵ! không có việc gì! chuyện này đệ không sai, ta đi cầu xin La Yển, ta nói cho ông ta biết ta sẽ hồi tướng phủ, ông ta nhất định sẽ cứu đệ! không việc gì! không có việc gì đâu…”
Vừa rồi bộ dáng của Doanh Vô Kỵ giống như ác quỷ rất kinh khủng.
Nhưng càng kinh khủng, nàng lại càng đau lòng.
Hắn rốt cục quan tâm đến mình thế nào, mới có thể phẫn nộ đến mất đi lý trí?
Hắn trước kia… quan tâm nhất là tình cảnh bản thân a!
Nhưng hiện tại, đột nhiên xảy ra biến cố, hắn lại bất chấp tất cả vì mình.
Ngụy gia lần này nhất định sẽ không chết không thôi, mặc dù dòng họ Triệu thị bảo vệ hắn, cũng không thoát khỏi kết cục bị trục xuất về Càn quốc, nhưng Càn quốc lại có Doanh Vô Khuyết…
Tất cả là vì mình!
Hoa Triều trong lòng vô cùng tự trách.
“Không sao đâu Hoa Triều tỷ!”
Doanh Vô Kỵ ngẩng đầu, nhìn nàng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
“Vô Kỵ, đệ…”
Hoa Triều sửng sốt một chút, bởi vì trong ánh mắt Doanh Vô Kỵ không có chút chết lặng vừa rồi, mặc dù có không ít lo lắng cùng sợ hãi, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự trấn định của hắn.
Doanh Vô Kỵ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng nói: “Đợi lát nữa ngoại trừ lời đệ hiện tại nói với tỷ, cùng chưởng pháp đệ vừa dùng, mặc kệ bộ khoái hỏi tỷ cái gì, tỷ đều thành thật trả lời, như vậy đệ mới có thể thoát tội, hiểu chưa?”
Hô hấp Hoa Triều cứng lại, tuy không rõ Doanh Vô Kỵ vì sao nói như vậy, nhưng nàng là một nữ tử cực kỳ thông minh, biết hiện tại chuyện mình nên làm nhất, chính là không cản trở.
Vì thế nàng gật mạnh đầu: “Ừm!”
Cũng đúng lúc này.
Bùm!
Đại môn Huyền Thiết dày một trượng ầm ầm nổ tung.
Những tiếng bước chân rầm rập đi vào, ước chừng có ba mươi người nhanh chóng chạy tới.
Chỉ chốc lát sau, người đã đến.
Một đám phi ngư vệ nhanh chóng bao vây hiện trường, sau đó liền có một đám đại nhân vật chạy tới.
Tổng cộng có ba người cầm đầu.
Một người là Đại Lê Cửu Khanh, Ngụy Kiền, người đứng đầu Ngụy gia.
Một người là Thừa tướng La Yển.
Người còn lại là giám sự của sứ quán Càn Quốc, Thập Tam gia. Vẻ mặt của ông ta cực kỳ bình tĩnh, trên tay phải lại cầm một thanh đoạn kiếm, cánh tay phải càng không ngừng run rẩy, miệng hổ không ngừng nhỏ máu, xem ra Huyền Thiết Môn dày một trượng kia chính là ông ta đánh mở.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi đến cực điểm.
A! Ngụy huynh!
Cơ Túc nhìn thấy tử trạng khủng bố của Ngụy Đằng, cả người giống như bị dọa tê liệt.
La Yển sắc mặt âm trầm đến muốn nhỏ nước: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Doanh Vô Kỵ cả người giống như là mất đi ý thức, cứ như vậy ngồi yên ôm Hoa Triều.
Âm thanh Cơ Túc run rẩy: “Ta, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!” Vừa rồi ta lo lắng Ngụy huynh tạo thành sai lầm lớn, liền muốn nhanh chóng báo tin, không nghĩ tới…... Công tử Vô Kỵ thực lực lại cường hãn như thế.
Hắn thật sự không nghĩ tới.
Bởi vì hai người Doanh Vô Kỵ cùng Ngụy Đằng, người hắn hy vọng chết chính là Doanh Vô Kỵ, dù sao Ngụy Đằng đã chết, chính mình cho dù không có trách nhiệm, cũng sẽ bị Ngụy gia chướng mắt.
Lại không nghĩ tới, đến cuối cùng lại thấy Doanh Vô Kỵ tàn sát tất cả mọi người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo