Người dịch: PrimeK Tohabong
Tin tức Doanh Vô Kỵ nhận được Thương Ấn ở Giáng Thành đã không còn là bí mật, đại biểu cho địa vị này dần dần tăng cao, việc liên hôn giữa vương thất hai nước Càn Lê, tất nhiên là chuyện hai nhà Ngụy Hàn không hy vọng nhìn thấy nhất, hơn nữa đất phong của Ngụy gia sát ngay Càn Quốc.
Hiện tại lãnh thổ quốc gia Lê quốc sở dĩ coi như ổn định, cũng là bởi vì tôn thất Triệu thị bên ngoài cũng không có tín hiệu muốn động thủ với bọn họ, nhưng Càn Lê vương thất chỉ cần liên hôn, chính là uy hiếp bày ra bên ngoài.
Nếu thành còn tốt, đại cục đã định, Ngụy gia chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng nếu như ý đồ bại lộ, việc liên hôn thất bại, vậy một nước cờ này, sẽ không thể nào nát hơn được nữa.
Triệu Ninh sở dĩ dám động ý niệm khai sáng Học cung Đại Lê, chính là Doanh Vô Kỵ đưa ra đề nghị liên hôn khiến nàng có thêm sự tự tin.
Vương hậu thấy Triệu Ninh trầm mặc, ngữ khí hơi ôn hòa một chút: “Đây có thể chính là kiếp số của Doanh Vô Kỵ, những việc có thể làm thì con đã làm. Nếu như hắn gánh không nổi, chuyện Càn Lê liên hôn, coi như chưa từng có!”
Triệu Ninh hít sâu một hơi: “Mẫu hậu! bất luận án này kết quả như thế nào, con đều phải giữ cho Doanh Vô Kỵ một mạng!”
Vương hậu suy tư hồi lâu, khẽ gật đầu nói: “Dù sao cũng là Công tử Càn quốc, Doanh Thập Tam lần này nguyện ý ra mặt, cũng nói rõ thái độ Càn quốc. Lấy danh nghĩa Bang giao Càn Lê, Ngụy Hoàn cho dù muốn giết hắn, cũng phải cân nhắc, giữ cho hắn một mạng, không hẳn không thể!”
“Vâng!”
Triệu Ninh tuy rằng trong lòng vẫn có hờn dỗi, nhưng tiếng lòng căng thẳng cuối cùng vẫn buông lỏng một chút.
Vương hậu vỗ nhẹ bả vai của nàng: “Ta biết con rất tán thưởng Doanh Vô Kỵ, nhưng chuyện thế cục vạn lần không thể bị tình cảm cá nhân chi phối!
Triệu Ninh giật mình, biết vương hậu đây là sợ mình hành động theo cảm tính.
Có lẽ…
Nàng nghĩ tới dáng vẻ Doanh Vô Kỵ lúc cùng mình đàm luận thời cuộc, lại nghĩ tới những ngày này nội tâm mình thỏa thuê mãn nguyện.
Có lẽ… mình thật sự hành động theo cảm tính.
Nhưng nàng vẫn không muốn: “Mẫu hậu! việc này xin giao cho nhi thần xử lý!”
Vương hậu lập tức nổi giận: “Con dự định tùy ý đùa giỡn với thế cục mà các đời tiên vương mất bao khổ công mới ổn định được sao? phụ vương cho con giám quốc, để mẫu hậu phụ chính, chẳng lẽ là để ta ngồi nhìn con làm những việc ngu ngốc sao?”
Triệu Ninh trầm mặc hồi lâu, nàng chưa bao giờ thấy mẫu hậu của mình quyết liệt như thế.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu quả thật là như thế, thì một thái tử làm như vậy cũng không khỏi quá không đủ tư cách.
Nàng cắn răng, chắp tay nói: “Vậy vất vả mẫu hậu rồi!”
Dứt lời, khó nhọc xoay người rời đi.
……
Điện Tình Giáng.
Lý Thải My cắt tỉa cây cối trong sân, nhưng không còn vẻ chăm chú như thường lệ mà có chút lơ đãng.
Nàng nhìn nhìn mấy quả bí đao buông ở góc tường, lại ngẩng đầu nhìn nhìn bóng tà dương đang ngả về phía Tây, miệng lẩm bẩm có chút bất mãn: “Còn nói là người thú vị cái gì chứ, hóa ra chỉ là tên bịp bợm, chán!”
Nói xong liền đem cành bí vứt xuống, ngâm nga hát về tới thư phòng.
Tuy Doanh Vô Kỵ không tới khiến nàng có chút thất vọng, nhưng lần này hắn đến, lại mang đến một khúc nhạc khiến nàng cực kỳ thích.
Nàng không biết chơi đàn nên chỉ đành có thể ngâm nga.
Chỉ cần hừ hứ nhẹ vài tiếng là có thể khiến tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Cọt kẹt!
Cửa sân mở ra.
Lý Thải My nhìn ra bên ngoài, cười hỏi: “Mặt trời còn chưa xuống núi, sao Thái tử điện hạ lại trở về, gần đây chính vụ ít như vậy sao?”
“Không ít!”
Triệu Ninh cười khổ một tiếng, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, bổ sung: “Nhiều lắm! Mẫu hậu sợ ta xử lý không tốt, liền bảo ta trở về nghỉ ngơi!”
Lý Thải My có chút kinh ngạc: “Điện hạ từ khi giám quốc, xử lý chính vụ không ai bằng, cho tới bây giờ đều không xảy ra sự cố, làm sao có thể bởi vì chính vụ nhiều quá mà không xử lý được?”
Triệu Ninh há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc cảm thấy trong ngực phiền muộn, nếu là không nói ra, thật sự là quá mức khó chịu.
Do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Doanh Vô Kỵ giết người, 27 mạng người, bao gồm Ngụy Đằng của Ngụy gia!
“Cái gì!”
Sắc mặt Lý Thải My nhất thời đại biến, hóa ra hôm nay hắn không tới, là bởi vì cái này! “Em thấy Doanh Vô Kỵ biểu hiện tuy ngang ngược, nhưng không giống như là người hung tàn lỗ mãng, vì sao lại đột nhiên giết nhiều người như vậy?”
Trong lúc nhất thời, trái tim nàng cũng không nhịn được thắt lại.
Tuy nói chỉ ở cùng Doanh Vô Kỵ chưa tới một canh giờ ngắn ngủi, nhưng nàng cũng cảm thấy người như thế không thể rơi vào vũng bùn như thế.
Triệu Ninh lắc đầu, liền đem ngọn nguồn sự tình nói một lần.
Lý Thải My nghe cũng có chút áp lực: “Điện hạ ra mặt đích xác không quá thích hợp, nhưng việc này nếu do mẫu hậu chủ trì, nhất định sẽ tận lực bảo vệ lợi ích của vương thất. Điện hạ thật sự cảm thấy mình sẽ bởi vì Doanh Vô Kỵ mà hành động theo cảm tính?”
Triệu Ninh không xác định gật đầu: “Mặc dù chỉ gặp Doanh huynh vài lần, nhưng ta vẫn mơ hồ có loại cảm giác, Doanh huynh chính là người từ trên trời giáng xuống trợ giúp ta phá vỡ cục diện hiện nay. Nhưng… nhìn chung trong sử sách đã có bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm đều chết trong các cuộc đấu đá quyền lực, thế cục Đại Lê thì một người làm sao có thể thay đổi được?
Nếu chỉ vì trực giác của ta mà mất đi cục diện ổn định mà các đời tiên vương khổ tâm gây dựng, vậy sau trăm năm ta sẽ đối mặt với các tiên vương như thế nào?”
Lý Thải My cũng không phản bác, bởi vì nàng biết nhiều đời Lê Vương Triệu thị, đều đối mặt với gánh nặng lịch sử nặng nề như vậy, bằng không cũng không có khả năng mỗi người đều tu luyện bí pháp nhiễm huyết, trấn áp thế cục trong nước.
Nàng mặc dù cùng Triệu Ninh không phải là vợ chồng thực sự nhưng cũng tương đối hiểu rõ thái tử này, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo