Người dịch: PrimeK Tohabong

Ngụy Hoàn đập bàn đứng lên: “Nực cười, châm ngòi quan hệ 3 bên Ngụy gia, tướng phủ cùng Càn Quốc, Hàn Vệ Úy làm sao có thể tuyệt không biết?”

“Ngụy Ngự Sử nói mới là chuyện cười!”

Hàn Giả ý vị thâm trường nói: “Ngụy Đằng cưỡng ép Hoa Triều, hoặc là sẽ đắc tội La gia, hoặc là sẽ cưỡng hôn La gia. Theo logic của Ngụy Ngự Sử mà nói, chuyện này cũng là Ngụy Ngự Sử ở phía sau sai khiến?

“Ngươi!”

Hừ!

Hai người đàn ông hơn 60 tuổi tại Lê quốc này được xem là có tu vi và địa vị chính trị trong hàng ngũ đỉnh cao của Lê quốc cứ như vậy đối chọi gay gắt trước mặt mọi người không hề cố kỵ.

Cường đại uy áp Binh nhân cảnh, cùng với khí thế giương cao, khiến rất nhiều người đều ép đến mức có chút không thở nổi.

Triệu Ninh càng xem càng giận, đập bàn quát kêu hai người ngừng giằng co: “Đủ rồi! Nếu Hàn Khanh mang đến sổ sách, vậy thì kiểm tra đối chiếu cho kỹ mới đúng! Việc này liên quan trọng đại, chỉ e không thể nào xem xong trong thời gian ngắn. Người đâu, giam giữ Cơ Túc cùng Hàn Hưu, Doanh Vô Kỵ tiếp tục ở lại nội viện an dưỡng, trước khi tra ra manh mối chân tướng không được phóng thích!

Đại tộc Đại Lê ta hưng thịnh, chư hầu thiên hạ không thể bằng! Nhưng các khanh chẳng những không có hiệp lực đồng tâm, làm những việc có lợi cho xã tác lại đấu đá lẫn nhau, làm chuyện ruồi bu cẩu thả như vậy, quả thật là nhục nhã Đại Lê ta!”

Hôm nay tất cả đều giải tán, trong vòng ba ngày, ta hy vọng chư vị có thể tra rõ ô uế trong tộc, cho bản điện hạ một cái công đạo vừa lòng!”

“Vâng!”

Ngụy Hoàn và Hàn Giả nhao nhao chắp tay.

Lúc Triệu Ninh đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Khế.

Triệu Khế bị nhìn đến cả người sợ hãi: “Điện hạ có việc?”

Triệu Ninh cười nhạt nói: “Hôm qua ta thấy Vương huynh có một thủ hạ môn khách tuyên bố là nắm giữ thuật sưu hồn, hôm nay án này hai vị nghi phạm khẩu cung xung đột, Hàn Khanh nếu đã quyết ý tự chứng minh trong sạch, hẳn là cũng không ngại dùng thuật sưu hồn, trong vòng ba ngày cũng xin Vương huynh cho ta một câu trả lời thuyết phục!”

Dứt lời, liền cùng Lý Thải My dắt tay nhau rời đi.

Lưu lại một đám người sắc mặt đần thối, đứng ngây tại chỗ.

Sắc mặt Hàn Giả vô cùng khó coi, hắn thật đúng là đã quên mất chuyện thuật sưu hồn này, mấu chốt là lời này của Triệu Ninh, thật đúng là có chút khó có thể phản bác, bởi vì chính mình cũng đem “Toàn bộ sổ sách” lấy ra, làm sao có thể còn để ý thuật sưu hồn? Nếu trước mặt mọi người phủ nhận, vậy khác gì tự vả vào mặt mình?

Bình Lăng Quân cũng giống như ăn phải phân, đây không phải là tự bê đá đập chân của mình sao?

Cũng may còn ba ngày nữa.

Ba ngày này đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.

……

Nội viện.

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hoa Triều âm thanh có chút suy yếu, nhưng ngữ khí nhưng vẫn là vô cùng kiên định: “Tướng gia! ông đừng tới, trước khi Vô Kỵ thoát thân, tôi sẽ không gặp ông!”

Âm thanh Doanh Vô Kỵ ở ngoài cửa vang lên: “Hoa Triều tỷ, đệ đây tỷ ơi!”

Hô hấp Hoa Triều nghẹn lại, ngay sau đó chính là mừng như điên khó có thể nói thành lời.

Nàng nhanh chóng chạy về phía cửa phòng, cước bộ lay động suýt nữa ngã sấp xuống, cũng may nàng vẫn mở được cửa, gặp được cái người mà nàng lo lắng cả đêm.

Mới một đêm không gặp, nàng đã cảm giác xa cách cả đời, trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa.

Doanh Vô Kỵ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, cười nói: “Đừng khóc, không phải là đệ trở lại rồi đây… !”

Cả tấm thân ngọc nhào vào ngực, đụng vào không ít vết thương trên người nhưng hắn cũng không đành lòng đẩy nàng ra.

Rất lâu.

Hoa Triều ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Doanh Vô Kỵ, khuôn mặt xinh đẹp vốn tái nhợt hơi nổi lên nhè nhẹ ửng đỏ, rất lâu đều không nói ra lời.

Doanh Vô Kỵ cười cười, liền ôm nàng vào phòng, chợt đóng cửa lại: “Hiện tại không ai có thể nghe được, Hoa Triều tỷ muốn nói cái gì?”

Con ngươi Hoa Triều có chút ướt át, do dự hồi lâu, đúng là vẫn vùi đầu trong lòng Doanh Vô Kỵ: “Ta rất sợ sẽ không bao giờ gặp lại được đệ!”

Một câu nói này, đủ để khái quát sáu canh giờ đêm qua Hoa Triều trằn trọc khó ngủ.

Doanh Vô Kỵ không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng như vậy.

Hoa Triều nhẹ nhàng ngửi ngửi, chỉ cảm thấy chóp mũi có mùi âm u phòng tối quanh quẩn, trong mơ hồ còn mang theo một tia mùi thối.

Nàng biết, đó là mùi ngục tù.

Lúc còn nhỏ cùng mẫu thân đến Giáng Thành tìm La Yển, nàng từng bị nhốt ở phòng giam một lần, từ ngày đó trở đi mùi kia thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của nàng.

Vốn cho rằng cả đời này cũng sẽ không ngửi thấy một lần nữa, lại không nghĩ tới lại một lần nữa ngửi thấy trên người Doanh Vô Kỵ.

Doanh Vô Kỵ ở trong phòng giam không lâu, cho nên mùi rất nhạt, nhưng cũng đủ hun cho nàng chảy rất nhiều nước mắt.

Nàng chưa bao giờ tham luyến ôm ấp Doanh Vô Kỵ như lúc này, nhưng trong lúc ôm ấp này, nàng giống như hiểu được tâm ý của Doanh Vô Kỵ.

Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ.

Bao gồm Doanh Vô Kỵ.

Dù là thông minh như hắn, cũng sẽ tùy thời rơi vào trong hung án.

Hắn cần một cuộc hôn sự, để hắn được che chở, khiến hắn chậm rãi có được sức mạnh tự bảo vệ mình.

Sự che chở này, bản thân mình không thể mang lại cho hắn

Hoa Triều là một người con gái cực kỳ thông minh, không có khả năng không hiểu ánh mắt Doanh Vô Kỵ khi nhìn nàng, cho nên lúc Doanh Vô Kỵ nói với nàng muốn thành hôn, trong lòng nàng từng có oán hận, mặc dù nàng biết, Doanh Vô Kỵ lựa chọn này bất kể là đối với hắn, hay là đối với mình, đều là đúng.

Bây giờ nàng hiểu rằng hắn chỉ là một người có lý trí đến mức tối đa.

Nhưng…...

0.54518 sec| 2416.195 kb