Người dịch: PrimeK Tohabong
Đêm đó.
Vô số người đợi trời sáng, cũng may một đêm không có chuyện gì phát sinh.
Sắc trời còn chưa sáng, hơn 10 chiếc xe ngựa sang trọng đã đỗ trước cửa lớn Phi Ngư Vệ, hơn nữa toàn bộ giới nghiêm trong phạm vi một dặm, không phải quý tộc không thể tới gần, khiến cho dân chúng toàn thành vô cùng tò mò, nhưng không một ai có thể đến đại sảnh.
“Giám sự đại nhân!”
Công Tôn Lệ vừa xuống xe ngựa, liền vội vàng đi tới trước mặt Doanh Thập Tam, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tình huống hiện tại thế nào?”
Doanh Thập Tam trầm mặt: “Yên lặng theo dõi kỳ biến, bệ hạ nói như thế nào?”
Công Tôn Lệ cắn răng: “Bệ hạ nói, có thể cãi lý nhất định phải cãi, mặc kệ ở nơi nào, cũng đừng mơ tưởng có người đánh vào mặt Đại Càn ta! Nhưng nếu Công tử thực sự chỉ vì một người con gái mà làm ra chuyện ngốc như vậy thì…..”
“Hiểu rồi!”
Doanh Thập Tam không tiếp tục nghe, trước khi Càn Vương thành danh, vẫn ở Lê quốc, có thể nói Doanh Việt cũng là do ông ta chăm sóc từ khi còn nhỏ, đối với Càn Vương này, không ai hiểu rõ hơn ông ta.
Trong mắt Càn Vương này, một vương giả chân chính, không cần nhất chính là nhi nữ tình trường.
Loại hành vi vì hồng nhan này mà bất chấp hậu quả của Doanh Vô Kỵ là thứ mà Doanh Việt chướng mắt, có thể tưởng tượng được ông ta rốt cục có bao nhiêu tức giận.
Nhưng hôm nay…
Tất cả vì bộ mặt Càn quốc.
“Công Tôn đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lại là một đám người chạy tới, nhóm người này đều mặc quần áo của Mặc giả, cầm đầu chính là Địch Vân.
Hôm qua hắn nghe được Tiểu nhị Thư cục nói, liền lập tức cùng Ngô Đan dẫn người chạy tới Bắc thành, nhưng khi đến Lộc phòng, chung quanh cũng đã giới nghiêm, nếu không phải ngày hôm qua Ngô Đan vừa vặn đụng phải thủ hạ Vu Sương Tự, cầu xin mấy canh giờ, mấy người đều không nhất định có thể đi vào đây.
Nhưng đi tới tổng bộ Phi Ngư Vệ, bên trong dường như không có mấy người quen biết, người Ngụy gia và tướng phủ bọn họ không muốn tìm, cũng chỉ có thể tìm sứ quán Càn Quốc, nhưng trong sứ quán Càn Quốc, bọn họ chỉ biết mỗi Công Tôn Lệ, Tuân Chí Doãn cũng không biết chạy đi đâu.
Ngô Đan không muốn lại gần, chỉ có thể để Địch Vân mở miệng.
Công Tôn Lệ cùng những người này cũng không quen, nhưng nhìn ra là cùng phe với Doanh Vô Kỵ, liền chắp tay nói: “Chư vị chớ vội, cụ thể nội tình ta cũng không biết! Nhưng chư vị yên tâm, ta vẫn là đệ tử pháp gia Đại càn, tất nhiên vẫn cố cãi lý vì công tử nhà mình”
“Ngươi tốt nhất là nên làm như vậy!”
Ngô Đan rên rỉ một tiếng, ánh mắt lại ném tới phía tướng phủ bên kia, thần sắc có chút dữ tợn: “Ô Kê ca lần này là bởi vì Hoa Triều mới rơi xuống bước này, nếu như lão già La Yển còn không tỏ rõ thái độ thì ông mày liền cùng lão ta đồng quy vu tận!”
Nói xong, hắn nắm chặt cái ống kim loại đang cầm ở tay.
Địch Vân thở dài, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai hắn: “Yên tâm chớ nóng nảy, yên lặng theo dõi kỳ biến!
Chỉ một lát sau, trong đại sảnh Phi Ngư Vệ liền chật ních người.
Vương thất Triệu thị, người Ngụy gia, sứ quán Càn Quốc, mọi người tại hiện trường Lộc Phòng, còn có những nhân chứng khác đều đến đông đủ.
Triệu Ninh vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu đều đã đến đông đủ, liền mời vào nội sảnh ngồi đi!”
Đám người đi theo Triệu Ninh, cùng nhau vào nội sảnh.
Nội sảnh Phi Ngư Vệ rất lớn, đủ để dung nạp hơn trăm người, thời điểm bình thường căn bản sẽ không mở ra, chỉ có ở thẩm tra xử lý những vụ án lớn liên quan đến đại quý tộc mới mở ra.
Chỉ chốc lát sau, nội sảnh liền đầy ắp người.
Triệu Ninh ngồi ở vị trí cao nhất, mọi người còn lại phân thành hai bên, hai phái ngồi gần nhất, chủ yếu là người Ngụy gia, người tướng phủ, người Càn quốc cùng mọi người tại hiện trường vụ án, những người khác cho dù địa vị cao hơn nữa, cũng chỉ có thể ngồi ở phía sau.
Triệu Ninh hít sâu một hơi: “Đêm qua chắc hẳn chư vị chưa ngủ, có ai tra ra nhiều manh mối hơn không?”
La Yển thần sắc âm trầm, lắc đầu nói: “Không có!”
Đêm qua, tướng phủ dường như xuất động tất cả nhân thủ, nhưng thời gian một đêm ngắn ngủi, lại có thể tra được thứ gì đây?
Triệu Ninh lại hỏi: “Ngụy Khanh?”
Ngụy Hoàn cũng lắc đầu: “Không có!”
Hỏi một vòng, không có thêm manh mối gì.
Triệu Ninh tâm tình càng trầm thấp, nếu thật sự có kẻ chủ mưu, vậy kẻ này chắc chắn sẽ cố xóa mọi dấu vết.
Cái này, Doanh huynh e là càng nguy hiểm!
Nàng khoát tay áo: “Đã như vậy, vậy bắt đầu đi!”
“Vâng!”
Vu Sương Tự chắp tay, liền từ trong lòng lấy ra hai tờ phù giấy, nhẹ nhàng vung lên, không có lửa mà tự cháy.
Trong khói xanh tràn ngập, rất nhanh liền xuất hiện hai đạo màn sáng, trong đó đều có một đạo nhân ảnh, một là Doanh Vô Kỵ, một người khác chính là Hoa Triều, là hai người còn sót lại ở hiện trường vụ án.
Chỉ khác nhau là, Doanh Vô Kỵ đang ở trong lao ngục, tuy rằng quét dọn coi như sạch sẽ, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.
Còn Hoa Triều, là một thư phòng lịch sự tao nhã, nhưng nhìn vẻ mặt tiều tụy bi thương.
Đây là quy cách thẩm tra cao nhất của Lê quốc, tất cả những người có liên quan trọng đại trước khi thẩm tra đều không thể gặp mặt, khi thẩm tra cũng sẽ tách ra thẩm tra, người bị thẩm vấn ngoại trừ quan thẩm vấn, ai cũng không được gặp, dưới sự tra tấn tâm lý cực lớn, có thể đảm bảo lời khai trung thực nhất.
Vu Sương Tự vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều: “Bẩm điện hạ! Sau khi Doanh Vô Kỵ uống thuốc, tuy rằng tinh thần vẫn uể oải như trước, nhưng đã khôi phục thần trí.
Triệu Ninh gật đầu: “Bắt đầu thẩm vấn!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo