Người dịch: PrimeK Tohabong

“Điện hạ, Ngự Sử đại phu cùng phu nhân cầu kiến điện hạ!”

Ngự Sử đại phu Ngụy Hoàn, chính là gia chủ Ngụy gia hiện giờ, anh vợ của La Yển, đồng thời cũng là cha ruột của Ngụy Đằng.

Hiện tại đến điện Trọng Lê, mục đích là gì không cần nói cũng biết.

Triệu Ninh cắn răng: “Truyền!”

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm nhưng tinh thần quắc thước cùng một phu nhân khóc sướt mướt cùng đi đến.

Mới vừa đi tới trước mặt Triệu Ninh, phu nhân nhân liền trực tiếp quỳ xuống: “Cầu điện hạ thay con ta giải oan!”

Theo Chu Lễ, gia tộc sĩ phu thấy vương không quỳ.

Bà ta quỳ, rõ ràng có ý bức bách.

Đúng như Triệu Ninh sở liệu, vị Ngụy phu nhân này khóc lóc thảm thiết, bi thương như là muốn lập tức ngất đi, nhưng quan điểm lại cực kỳ rõ ràng: Một là việc này tất có người gây khó dễ từ bên trong, khi bắt được kẻ chủ mưu phải phán quyết tử tội.

Hai là Ngụy Đằng cố nhiên có tội, nhưng Doanh Vô Kỵ hành hung giết người, thủ đoạn tàn nhẫn đã sớm vượt qua luật pháp Đại Lê, theo lý cũng nên phán xử tử hình.

Hai quan điểm này đều có đạo lý nhất định, vấn đề duy nhất chính là lượng hình Doanh Vô Kỵ.

Nếu như Doanh Vô Kỵ chỉ là một quý tộc của Lê quốc thì nhất định không thoát được kiếp nạn này, nhưng hắn là công tử của Càn Quốc nên vẫn có đất để xoay chuyển.

Mặc dù có thể bởi vì Bang giao Càn Lê mà giảm nhẹ hình phạt, hậu quả cũng tuyệt đối không phải Doanh Vô Kỵ có thể gánh chịu.

Theo lý thuyết, lấy thế cục Ngụy gia hiện tại, tuyệt đối không muốn trở mặt với Càn Quốc, hơn nữa Doanh Vô Kỵ theo một ý nghĩa nào đó, cũng là một trong những người bị hại, từ đại cục cân nhắc nên đem trọng điểm đặt ở hung thủ thực sự phía sau.

Nhưng vấn đề chính là, Doanh Vô Kỵ một mình tru sát 27 người, điều này chứng tỏ thực lực hắn mạnh mẽ, cũng không phải rơi vào hoàn cảnh bị bức đến bước đường cùng.

Nhưng dưới tình huống như vậy, hắn vẫn lựa chọn giết hết người.

Đây mới là điểm Ngụy gia không thể tiếp nhận, nếu quả thật nén giận, chỉ sợ Ngụy gia mất hết mặt mũi.

Cho dù Ngụy Hoàn có thể nhẫn, hơn 100 nghìn võ tốt tinh nhuệ của Ngụy gia trên đất phong Ngụy gia cũng không thể nhẫn.

Nhưng… Doanh Vô Kỵ khi nào thì có loại thực lực này?

Vô Kỵ thân mến!

Huynh thật sự gây khó khăn cho ta rồi!

Triệu Ninh miễn cưỡng cười nói: “Ngụy Khanh, Ngụy phu nhân! Án này quan hệ trọng đại, bản điện hạ thay bệ hạ chấp chính, nhất định theo lẽ công bằng chấp pháp! Bất quá việc này khó bề phân biệt, Phi Ngư Vệ đang tích cực điều tra, Ngụy Khanh càng là rường cột của quốc gia, hãy bảo trọng thân thể !”

“Than ôi!”

Ngụy Hoàn thở dài một hơi, trong nháy mắt phảng phất già đi mấy tuổi, từ lúc vào cửa đến giờ hắn đều không nói một câu, nhưng hiện tại rốt cục vẫn mở miệng: “Điện hạ! Đằng nhi là nhi tử lão thần sủng ái nhất, hôm nay làm ra chuyện xấu như vậy, đều là lão thần không có cách nào quản giáo!

Triệu Ninh kiên trì nói: “Ngụy khanh yên tâm, ta chắc chắn theo lẽ công bằng chấp pháp!”

Ngụy Hoàn vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay thật sâu bái một cái: “Vậy mời điện hạ, đem vụ án này công khai thẩm tra xử lý!”

Đây mới là mục đích thực sự của hắn lần này.

Thần sắc Triệu Ninh hơi lạnh, sự việc xảy ra quá đột ngột, nàng căn bản không có thời gian phản ứng, từ tình huống hiện tại mà xét, Ngụy Hoàn thỉnh cầu đem án này công khai xét xử, bản thân không có bất kỳ lý do cự tuyệt nào.

Nhưng kế hoạch trước đó của nàng là thêu dệt một câu chuyện giải tội cho Doanh Vô Kỵ, giúp Doanh Vô Kỵ thoát tội.

Một khi công khai thẩm tra xử lý, loại thủ đoạn này sẽ rất khó thực hiện được, Ngụy gia cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu, hơn nữa Ngụy Đằng là nhi tử mà vợ chồng Ngụy Hoàn sủng ái nhất.

“Điện hạ!”

Ngụy Hoàn lại cúi xuống, giọng nói càng thê lương: “Hài cốt của con ta, hiện tại đều đang nằm trong phòng khám nghiệm tử thi của Phi Ngư vệ, chẳng biết khi nào thi thể mới được ghép xong, chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nho nhỏ này của điện hạ cũng không thể đáp ứng sao?”

Triệu Ninh trầm mặc vài tức thời gian, lúc này mới gật đầu: “Vậy theo Ngụy Khanh nói, trong vòng ba ngày, án kiện tất sẽ công khai thẩm tra xử lý!”

“Tạ điện hạ!”

Ngụy Hoàn lúc này mới dắt theo phu nhân nói cám ơn cáo lui.

Trong Cung Trọng Lê to như vậy, Triệu Ninh trầm mặc một lúc lâu, cho tới bây giờ trong đầu nàng vẫn còn hoang mang.

Nghiêm cấm vận dụng hình phạt đối với Doanh Vô Kỵ, hơn nữa bổ nhiệm Vu Sương Tự toàn quyền phụ trách, đã là tất cả chuyện nàng có thể làm. Dương Chu nhất mạch dường như rất cảm thấy hứng thú đối với vị Con tin Càn quốc này, dùng thủ đoạn của bọn họ, hẳn là có thể giúp được một ít việc.

Than ôi!

Doanh huynh!

Ngươi đây là vì cái gì thế?

Triệu Ninh thở dài một hơi, chuẩn bị rời khỏi Cung Trọng Lê.

Ninh nhi!

Mẫu hậu!

Thấy vương hậu đi tới, Triệu Ninh vội vàng hành lễ.

Vương hậu thần sắc cũng có chút ngưng trọng: “Con muốn đi đâu?”

Triệu Ninh trầm giọng nói: “Phi Ngư Vệ! Việc này khắp nơi lộ ra quỷ dị cùng kỳ quặc, nếu không xử lý cẩn thận, chỉ sợ hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, nên con định hỏi rõ ràng”.

“Không được!”

Vương hậu trả lời rất kiên quyết: “Việc này nếu có liên quan đến vương thất, con ra mặt cũng không có gì đáng trách, nhưng chuyện hiện tại, là chuyện của Ngụy gia và Càn quốc, con làm thái tử giám quốc, cần nhất chính là công chính!

“Có thể Càn Lê hai nước liên hôn…”

“Nhưng bây giờ vẫn chưa thành hôn!”

Giọng nói vương hậu càng lạnh lùng: “Lúc trước con từng giúp Doanh Vô Kỵ trong chuyện Thư cục, nếu lúc này có bất công, rất dễ bại lộ suy nghĩ trong lòng con, con biết sẽ tạo thành hậu quả gì không?”

Triệu Ninh trầm mặc.

0.55939 sec| 2409.148 kb