Người dịch: PrimeK Tohabong

Mệnh lệnh vừa ra, lập tức có hai người lĩnh mệnh rời đi, một người chạy tới nội viện, một người chạy tới phòng giam.

Một lát sau, quan thẩm vấn phụ trách thẩm vấn hai nơi, liền trước sau hỏi ra vấn đề giống nhau.

“Người, là ai giết?”

Hoa Triều vẻ mặt thống khổ: “Vô Kỵ giết”.

Doanh Vô Kỵ biểu tình chết lặng: “Ta giết!”

Quan thẩm vấn lại hỏi: “Không mượn tay người khác?”

Hoa Triều lắc đầu: “Không!”

Doanh Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Chính là 20 mấy con súc sinh, giết bọn họ như giết chó, còn cần người khác giúp đỡ?”

Lời này vừa nói ra, nội sảnh lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, người Ngụy gia ở đây, đều lộ ra thần sắc phẫn nộ.

27 người chết lần này, trừ Ngụy Đằng ra, hoặc là đệ tử họ Ngụy hoặc là thị vệ Ngụy gia.

Doanh Vô Kỵ chẳng những thừa nhận tự tay tàn sát 27 người, hơn nữa còn nói bọn họ đều là súc sinh!

Sao có thể nhịn được, thật sự là chỉ muốn tùng xẻo Doanh Vô Kỵ!

Thật là tội không thể tha thứ!

Ngược lại Cơ Túc không nhịn được mỉm cười.

Rất điên cuồng!

Doanh Vô Kỵ ngươi cứ liền cuồng đi!

Ngươi càng điên cuồng, vụ án này kết thúc càng nhanh.

Quan thẩm vấn lại hỏi: “Vậy ngươi kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong ngày xảy ra vụ án.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoa Triều tràn đầy giãy dụa cùng thống khổ: “Trước khi xảy ra vụ án một ngày, Lưu gia Bắc thành mời gánh hát chúng ta đến hát sinh nhật Lưu lão thiên gia… Sau khi bị nhốt, Ngụy Đằng ý đồ cưỡng hiếp ta, còn nói sau khi việc này, La tướng sẽ đem tướng quyền cùng 3 ngàn môn khách tất cả đều giao cho Ngụy gia…”

A!

Công Tôn Lệ cười lạnh một tiếng, hắn tối hôm qua liền nghe được đại khái, nhưng cũng là hiện tại mới nghe được tình hình cụ thể, nhịn không được phun một ngụm, cao giọng nói ra: “Công tử Càn quốc ta vì sao bỗng nhiên giết gà giết chó, hóa ra đều là bởi vì lũ ruồi bọ công huân quý tộc Lê Quốc các ngươi.”

Súc sinh như thế, ở Càn quốc chúng ta, phải chịu cung hình lưu đày, không ngờ Ngụy gia còn không biết xấu hổ giải oan cho hắn?

Nếu là giải oan cũng được, trước tiên đem thi thể hắn khiêng ra, cắt đi vật dơ bẩn của hắn, ngược lại còn có một chút đường giải oan!”

“Tiểu tử miệng thối kia, đừng có nói bậy! Nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện?”

Điển khách Lê quốc Ngụy Kiền nóng nảy, Ngụy gia khi nào trước mặt mọi người bị quát lớn như vậy.

Công Tôn Lệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ta mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng đại biểu cho Sứ quán Càn quốc chúng ta! Nơi giảng pháp thì bất luận kẻ nào đều có tư cách giảng pháp, chẳng lẽ luật pháp Lê quốc các ngươi, đều là người lớn tuổi ăn thịt đánh rắm thối bắt người khác phải ngửi sao?”

“Ngươi!”

Ngụy Kiền giận dữ, lại bị Ngụy Hoàn ngăn lại.

Ngụy Hoàn không nhanh không chậm nói: “Công tôn thế chất nói có lý, nơi giảng pháp thì tự nhiên phải giảng pháp. Nhưng nơi này dù sao cũng là Lê quốc, có chút không thích hợp với luật Càn quốc các ngươi, huống chi con ta xử trí như thế nào, thì cũng phải là do quan thẩm phán xử, do bệ hạ hạ chỉ xử lý, công tử Vô Kỵ tự mình tư hình, dĩ nhiên là vượt quá quy củ!”

Hừ!

Công Tôn Lệ hừ một tiếng, không phản bác, hắn mặc dù không cùng phe với Doanh Vô Kỵ, nhưng cũng đứng trên lập trường quốc gia cùng gia tộc.

Nhưng hiện tại, hắn là đệ tử tinh anh của Pháp gia ở Càn Quốc, há có thể mặc công tử nhà mình bị người khác khi dễ?

Hắn ngược lại là muốn nhìn xem, mình ngồi ở chỗ này, bọn họ có thể định công tử nhà mình tội gì!

Trong màn sáng, Hoa Triều tiếp tục nói: “Sau đó Vô Kỵ tới cứu ta, bị các cao thủ vây công, khó có thể thoát thân, cửu tử nhất sinh…... Cuối cùng không biết tại sao, hắn liền một kiếm đánh chết đám thị vệ của Ngụy gia. Lúc tới cứu ta, đã sớm bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng, cho dù Ngụy Đằng cầu xin tha thứ cả uy hiếp đều vô dụng, mọi chuyện liền thành như bây giờ”.

Nghe nàng tự thuật như vậy, mọi người ở đây thần sắc đều ngưng trọng.

Đây mới là trọng điểm của toàn bộ vụ án, tu vi Doanh Vô Kỵ bọn họ có không ít người đều nghe nói qua, 3 tầng tinh khí thần đều tầng 11, theo đạo lý mà nói cũng không kém thực lực bình quân của thị vệ, chỉ cần tập được một hai loại tuyệt kỹ, đối mặt với một thị vệ cũng rất có thể chiếm thượng phong.

Nếu đổi lại là thiên tài bình thường, đối mặt mười mấy người vây công, cũng có thể chống đỡ.

Đương nhiên, cũng chỉ là chống đỡ một thời gian mà thôi.

Dù sao không đột phá Thai Thuế Cảnh, khiếm khuyết thực lực vẫn là quá lớn, đổi lại Vu Sương Tự, Công Tôn Lệ loại cao thủ tương lai này, cũng bất quá ở trình độ này.

Coi như là Địch Vân người có kiếm pháp phi công, được xưng là đệ nhất phòng thủ kiếm pháp, thai Thuế Cảnh cùng lắm cũng chỉ phòng thủ được một hồi, muốn giết hết đám thị vệ quả thực chính là si tâm vọng tưởng.

Cho nên, Doanh Vô Kỵ làm sao làm được?

Tất cả mọi người đều tò mò vấn đề này, bao gồm cả Cơ Túc, dù sao người chết cuối cùng là Ngụy Đằng, hắn sau này chắc chắn sẽ bị Ngụy gia bài xích.

Đợi đến khi Hoa Triều nói xong, quan thẩm vấn Doanh Vô Kỵ mới hỏi lại vấn đề tương tự một lần nữa.

Doanh Vô Kỵ vẻ mặt dữ tợn: “Lưu lão cẩu ở Bắc thành lừa Hoa Triều đi chúc thọ…”

Nửa đoạn trước cũng giống như những gì mà mọi người đã biết

Nửa sau đoạn nội dung, cũng không khác biệt lắm với lời khai của Hoa Triều, bị mười mấy người vây công, hắn khó có thể thoát thân nhưng cuối cùng vẫn thoát thân từ cõi chết.

Thời điểm Doanh Vô Kỵ nhắc tới tức giận bừng bừng”Nếu không phải ta nắm giữ kiếm pháp phi công của Mặc gia, sợ đã sớm đã bỏ thây ở đây, Ngụy Đằng một bên muốn chiếm đoạt Hoa Triều, bên kia lại muốn dồn ta vào chỗ chết, còn muốn ta tha cho hắn một mạng?

0.44138 sec| 2410.063 kb