Người dịch: PrimeK Tohabong

Nghe được tiếng cửa nội viện mở ra rồi đóng lại, Hoa Triều lúc này mới mở cửa lấy hộp thức ăn vào.

Mở nắp ra, mùi cháo tỏa ra bốn phía.

Từ trưa đến giờ nàng không ăn gì, nhưng múc một muỗng bỏ vào miệng, nhưng làm thế nào cũng nuốt không trôi, nước mắt lại tuôn rơi.

……

Ngoại viện

La Yển vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy một người nghênh diện đi tới, trên mặt bi thống nhất thời tràn đầy sát khí.

Người tới không phải ai khác, chính là Ngụy Hoàn vừa mới từ đại sảnh Phi Ngư Vệ chạy tới.

Ngụy Hoàn thần sắc đau xót, khó khăn mở miệng: “Yển ….”

La Yển hừ lạnh một tiếng: “Nếu ông muốn nói Ngụy Đằng hành động ông cũng biết, đây hoàn toàn đều là hiểu lầm, vậy vẫn là sớm câm miệng đi!”

“La Yển, ông dựa vào Ngụy gia chúng ta để leo cao, sao ông dám nói với cha ta như thế …”

Ngụy Mãnh ngữ khí không cam lòng, nhưng lời vừa nói một nửa, liền cảm giác trên mặt đã bị một cái tát.

La Yển hai mắt trừng trừng, giống như dã thú chọn người mà cắn: “Tiểu súc sinh đã chết, đại súc sinh còn dám ở đây kêu loạn? La Yển ta dựa vào Ngụy gia các ngươi khởi thế thì sao, nhiều năm như vậy đã sớm trả hết nợ rồi! Đừng nói Ngụy Đằng đã chết, cho dù hắn không chết, lão phu cũng phải làm thịt hắn trước mặt các ngươi!”

Ngụy Mãnh giận dữ: “Ông…”

Ngụy Hoàn quát lớn: “Đủ rồi! Còn chưa đủ mất mặt sao? Cút đi!”

Hừ!

Ngụy Mãnh hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Ngụy Hoàn thở dài một hơi: “Yển! Vụ án mặc dù chưa rõ ràng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, việc này có người ở phía sau giở trò! Đằng nhi kỳ thật không có lòng hại người, hắn cũng là người bị hại”.

“Người bị hại à, không phải chứ!”

La Yển hừ lạnh một tiếng: “Mượn danh của Lưu gia, ngang nhiên cướp người ở Giáng Thành, quá trình này phải điều động không ít người của Ngụy gia các ngươi sao? Hiện tại Giáng Thành ai không biết Hoa Triều là con gái của La Yển ta, đại sự như thế, ông còn dám nói Ngụy gia không ai báo việc này cho ông biết?”

Ngụy Hoàn nghẹn một cái: “Cái này…”

Vẻ châm chọc trên mặt La Yển càng sâu: “Hay là nói, bản thân chuyện này chính là ông ngầm đồng ý? Là thấy La Yển ta gần đất xa trời, liền bức bách muốn đem tướng quyền cùng 3 ngàn môn khách thu về Ngụy gia các ngươi? Ngụy Hoàn, nếu cái chết của tiểu súc sinh Ngụy Đằng kia chỉ có thể có một hung thủ, Doanh Vô Kỵ cũng không xử được thì người làm cha như ông sẽ xuất ra không ít lực đâu!

“Ngươi!”

Ngụy Hoàn cho dù tính tình có tốt hơn nữa, cũng chịu không nổi trách cứ như vậy.

La Yển lại lạnh lùng ngắt lời: “Người đâu! bảo vệ hậu viện, trước khi xét xử công khai, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần! nhất là người Ngụy gia, đến một người giết một người, mạng người đều tính lên đầu bản tướng!”

“Vâng!”

Mười mấy thị vệ đi theo La Yển, lập tức xông ra, đao kiếm nửa rút ra, dưới ánh trăng lóe lên hàn quang nhè nhẹ.

La Yển hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời đi.

Sắc mặt Ngụy Hoàn cũng khó coi tới cực điểm, lời La Yển vừa rồi, thật sự là từng câu đâm vào tim, nhưng không có câu nào sai.

Chuyện Lộc Phòng, lão nếu nói không nói rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Dù sao Ngụy Đằng cũng là đứa con trai duy nhất của Ngụy Gia thích chơi bời lêu lổng, tuy nói đại sự không phạm sai lầm, nhưng cũng bảo đảm không chừng ngày nào đó sẽ phạm lỗi, cho nên Ngụy Hoàn cố ý sắp xếp một người ở Lộc phòng, mỗi ngày đều báo cáo hành tung của Ngụy Đằng.

Cho nên kế hoạch này, ông ta biết trước một ngày.

Ông ta vốn định gọi Ngụy Đằng về mắng một trận, nhưng suy nghĩ nhiều lần, vẫn lựa chọn giả vờ không biết gì.

Bởi vì… La Yển quả thật già rồi, chỉ nhìn khí huyết là biết mấy năm nữa sẽ chầu giời.

Nhưng ngay tại thời gian nên sắp xếp hậu sự này, La Yển đưa hai con trai trưởng của vợ chính họ Ngụy dời khỏi Giáng Thành, ngược lại chú trọng bồi dưỡng La Minh.

Tuy đã đưa ra những lời giải thích có vẻ hợp lý, nhưng vẫn khiến Ngụy Hoàn rất bất an.

Ông ta muốn thử La Yển một chút.

La Yển từ trước đến nay sủng ái Hoa Triều, nếu Ngụy Đằng và Hoa Triều có thể thành đôi, mặc kệ thái độ vốn có của La Yển như thế nào, dưới tình huống gạo nấu thành cơm, cũng chỉ có thể đẩy thuyền thôi.

Nhưng không nghĩ tới, sự tình lại bị Doanh Vô Kỵ quấy rầy.

Và kết thúc một cách thảm khốc như vậy.

Sự tình huyên náo lớn như vậy, những người có liên quan phải bày tỏ thái độ rõ ràng, thế cục vốn còn có thể mập mờ không rõ ràng, trong nháy mắt liền sụp đổ!

Không chỉ như thế, đứa con trai mình sủng ái nhất, lại cũng bởi vậy mà chết.

Hừ!

Ngụy Hoàn ánh mắt âm trầm, nếu có thể bắt được hung thủ phía sau, ông ta chỉ muốn ăn thịt.

Về phần Doanh Vô Kỵ…...

Người này hẳn là chết, dù là không chết, cũng phải phế bỏ tu vi, đánh thành phế nhân.

Ngụy gia trên dưới mấy vạn người, còn có hơn 10 vạn binh Ngụy tướng tốt, nếu khẩu khí này mà nuốt được xuống, thì đệ tử Ngụy gia nhìn Ngụy gia như thế nào? thế gia khác nhìn Ngụy gia như thế nào?

Nhưng dù sao hắn cũng là công tử Càn quốc, đất phong Ngụy gia liền kề với Càn quốc, một hổ lang chi quốc.

Doanh Vô Kỵ dù nói thế nào cũng là Công tử Càn quốc, không phải nói phế là có thể phế.

Ngụy Hoàn hiện tại lại mong muốn cái chết của Ngụy Đằng kín tiếng hơn một chút, giờ huyên náo cả thành đều biết…

Đây không phải là đem bản thân đặt trên đống lửa sao?

0.47327 sec| 2410.742 kb