Người dịch: PrimeK Tohabong

Triệu Ninh sắc mặt có chút khó coi, hiện tại vấn đề mấu chốt, là tìm ra nguyên nhân Ngụy Đằng bỗng nhiên muốn chiếm đoạt Hoa Triều.

Nếu như có kẻ đứng đằng sau, Doanh Vô Kỵ liền có thể thoát một nửa tội.

Nếu như cái chết của Ngụy Đằng cũng có liên quan đến kẻ chủ mưu đứng phía sau, Doanh Vô Kỵ lại có thể thoát tội hơn phân nửa, đến cuối cùng chưa chắc không thể tiếp tục ở lại Lê quốc.

Cho nên vừa rồi lúc nghe được Miêu Nữ nàng còn có chút mừng rỡ, nhưng manh mối Miêu Nữ lại không còn…

Nàng lại hỏi: “Doanh Vô Kỵ đâu? Doanh Vô Kỵ nói như thế nào?”

Vu Sương Tự cắn răng: “Doanh Vô Kỵ trúng mấy chục kiếm, những vết kiếm đều do hộ vệ Ngụy Đằng gây ra, bất quá đều không ở vị trí yếu hại, tạm thời tính mạng không lo lắng. Nhưng hắn bởi vì giết quá nhiều người mà lâm vào ma chướng, thần trí có chút không rõ ràng lắm, trước sau chỉ nói là có người là hắn giết!”

“Nói nhảm!”

Triệu Ninh trong lòng phát bực: “Hắn còn chưa đột phá Thai Thuế Cảnh, làm sao có thể một mình giết nhiều Cao thủ Thai Thuế Cảnh như vậy!”

Nàng muốn gỡ tội cho Doanh Vô Kỵ nhưng với lời khai của hắn như vậy thì rất khó.

Doanh Vô Kỵ trước đây thể hiện ra hình ảnh dung nhược, kết quả lại vô thanh vô tức đột phá đến tinh khí thần đều tầng 11, với nội tình Càn quốc, chắc hẳn hắn nắm giữ không ít tuyệt kỹ, một người đánh chết 27 người tuy rằng kinh diễm, nhưng cũng không phải là không có khả năng!”

“Ừm!”

Triệu Ninh nhàn nhạt đáp một tiếng, liền không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa: “Hoa Triều đâu, nàng nói như thế nào?”

Vu Sương Tự sắc mặt ngưng trọng: “Hoa Triều cô nương đang ở khách phòng, những lời khai của Hoa Triều cũng không khác với lời khai của những người chứng thực. Nàng cũng không biết vì sao Ngụy Đằng lại mưu đồ gây rối với nàng, Doanh Vô Kỵ đi cứu nàng, bị mười mấy hộ vệ vây công, gần nửa canh giờ chỉ có thể chật vật chống đỡ.

Cuối cùng chẳng biết vì sao, bỗng nhiên giết ngược lại tất cả thị vệ, trong cơn thịnh nộ liền giết cả Ngụy Đằng.

Triệu Ninh vội vàng hỏi: “Vì sao Doanh Vô Kỵ ngay từ đầu chỉ có thể chật vật chống đỡ, về sau ngược lại có thể phản sát mọi người?”

Vu Sương Tự thở dài một hơi: “Hoa Triều không biết tu luyện, cũng không nói được gì, thần muốn tiếp tục hỏi, lại bị La tướng lấy lý do lo lắng cho tinh thần con gái, mời ra ngoài”.

“Cái này…”

Triệu Ninh càng đau đầu, như thế nào tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng bất lợi.

Tuy nói tiếp tục hỏi Hoa Triều, nhất định có thể hỏi được thêm thông tin, nhưng chiếu theo tình huống trước mắt, nàng ta chắc cũng ngây ngốc không hiểu gì, căn bản không có khả năng nói ra cuộc chiến thực sự diễn ra như thế nào.

Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương: “Hiện trường có vật khả nghi không?”

Vu Sương Tự lắc đầu nói: “Tạm thời không cmphát hiện, hiện trường đồ vật đều đã thu lại, điện hạ cần xem xét không?”

“Mang ra đây!”

Triệu Ninh gật đầu.

Lúc đó, Ngụy Đằng bỗng nói: “Bệ hạ, đệ đệ của thần chết rất kỳ quặc, xin cho phép mạt tướng cùng đi!”

Triệu Ninh do dự một hồi, gật đầu nói: “Đi theo đi!”

Tình huống hôm nay, nàng có thể ở trước mắt bao người lo lắng chuyện này, nhưng nhất định không thể thiên vị Doanh Vô Kỵ, đối với bất kỳ yêu cầu hợp lý nào, nàng tốt nhất cũng không nên cự tuyệt.

Vì thế mấy người đi theo Vu Sương Tự, cùng đi tới kho vật chứng, đồ đạc ở hiện trường đã được sắp xếp ngay ngắn trật tự.

Triệu Ninh xem xét từng cái một, quả thật không có gì khả nghi.

Thần sắc Ngụy Mãnh cũng ngưng trọng, xem xét từng cái, sợ bỏ sót một tia cơ hội báo thù cho đệ đệ.

Bỗng nhiên.

Hắn cầm lấy một cây hồ lô đường, nhìn về phía Vu Sương Tự hỏi: “Vu Thiên Hộ! Hồ lô đường này ở đâu ra?

A…...

Lý Thải My từ vừa rồi không nói lời nào, đồng tử bỗng nhiên rụt lại, ánh mắt nhìn về phía xiên hồ lô đường có chút sững sờ.

Vu Sương Tự mím môi: “Tìm được từ trên người Doanh Vô Kỵ!”

Ngụy Mãnh hừ một tiếng: “Chuỗi kẹo hồ lô này dùng chính là trái cây đều là hạ phẩm, chỉ có có thể mua được ở Nam thành, Doanh Vô Kỵ hôm nay nhất định đi Nam thành, ngươi hẳn là đi tra một chút, Doanh Vô Kỵ đi Nam thành có phải mật hội cùng kẻ xấu hay không!”

Vu Sương Tự ánh mắt lãnh đạm: “Thứ Ngụy đô úy có thể nghĩ ra, bản thiên hộ tự nhiên có thể nghĩ ra, Doanh Vô Kỵ quần áo sang trọng, rất dễ dàng hỏi thăm, hắn đi Nam thành chỉ mua một xiên hồ lô rồi trở về Thư cục Thượng Mặc.

Ngụy Mãnh có chút không cam lòng, nhưng vẫn thả hồ lô đường thả trở về chỗ cũ, cũng không thể nói kẻ chủ mưu là người thích ăn hồ lô đường.

Lý Thái My: “......

Nàng hơi hơi nhếch miệng, khóe miệng không tự giác mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại càng lo lắng.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói.

“Điện hạ, điện hạ, Ngụy Ngự Sử cầu kiến!”

“Ừm!”

Triệu Ninh thần sắc ngưng trọng gật gật đầu, chỉ có thể đi tới cửa Phi Ngư Vệ.

Nhìn thấy Ngụy Hoàn tóc hoa râm, chỉ có thể làm ra một bộ đau lòng nghênh đón: “Ngụy Khanh! ta không phải đã nói trong vòng ba ngày nhất định sẽ công khai thẩm tra xử lý sao? đến lúc đó ta tất trả lại công đạo cho Ngụy gia, khanh phải chăm sóc bản thân của mình cho tốt mới được!”

“Khiến điện hạ lo lắng!”

Ngụy Hoàn bộ dáng hổ thẹn: “Nhưng hiện tại người Ngụy gia kích động, cho dù ở nhà cũng không an bình! hơn nữa còn có con cháu không có mắt đi gây thêm phiền toái, Ngụy Mãnh!

Ngụy Mãnh bước nhanh tới, cúi đầu nói: “Cha!”

Bốp!

Cái tát này của tu vi Binh Nhân Cảnh một chút cũng lưu thủ.

Ngụy Mãnh giống như bao cát bay ngược ra ngoài, đập vào cửa chính của tổng bộ Phi Ngư Vệ, hai mắt tan rã, thiếu chút nữa ngất đi, hai má sưng vù, khóe miệng không ngừng rỉ máu tươi.

0.43907 sec| 2410.68 kb