Người dịch: PrimeK Tohabong
Ngụy Hoàn lạnh lùng nói: “Phi Ngư Vệ chính là Phi Ngư Vệ của bệ hạ, khi nào có thể tới phiên ngươi giương oai?Lần này điện hạ không so đo với ngươi, hoàn toàn là bởi vì điện hạ nhân hậu, nếu ngươi bây giờ tái phạm, cũng không cần làm phiền điện hạ ra tay, vi phụ chém đầu chó của ngươi!”
Nói xong, kín đáo nhìn Bình Lăng Quân một cái.
Triệu Ninh thần sắc hơi lạnh, biết Ngụy Hoàn là đang gõ con trai, Ngụy Mãnh đến đây, chỉ sợ thật đúng là không liên quan đến hắn.
Sau khi Ngụy Hoàn mắng xong, lại khôi phục bộ dáng cực kỳ bi thương vừa rồi: “Điện hạ cũng thấy rồi, hiện giờ trên dưới Ngụy gia, tất cả mọi người đang chờ chân tướng, hiện giờ tình tiết vụ án khó bề phân biệt, càng nên sớm công khai thẩm tra xử lý mới đúng! ba ngày, thân thể lão thần e rằng chờ không nổi!”
Quả nhiên là đến đòi xét xử vụ án.
Người nhà họ Ngụy thật sự sợ mình chen ngang vào.
Sự tình đến nước này, chính mình cho dù muốn giúp Doanh Vô Kỵ, chỉ sợ cũng không giúp được.
Triệu Ninh hít sâu một hơi: “Truyền lệnh xuống! Giờ Thìn ngày mai, Nội sảnh Phi Ngư Vệ, công khai thẩm tra xử lý án này! Nhân chứng Lộc Phòng, người Ngụy gia tộc, cha con La tướng phải có mặt toàn bộ.
“Đa tạ điện hạ!”
Vẻ bi thương trên mặt Ngụy Hoàn cuối cùng cũng dịu đi, chắp tay với Triệu Ninh.
Triệu Ninh nhìn về phía Vu Sương Tự: “Đêm nay Phi Ngư Vệ phòng vệ nghiêm ngặt, bất luận kẻ nào mưu toan tổn thương nhân chứng và Doanh Vô Kỵ, có thể tiền trảm hậu tấu!
“Vâng!”
“Điện hạ!”
Lý Thái My bỗng nhiên mở miệng: “Thần thiếp có thuốc tụ thần, có thể giúp phạm nhân khu tâm ma trị chứng tâm thần!”
“Chuẩn!”
Triệu Ninh gật gật đầu, nhìn về phía Lý Thải My, nhỏ giọng nói: “Đa tạ ái phi!”
……
Đại sứ quán Viêm Quốc.
Cơ Túc vô cùng lo âu: “Xét xử trước? Có phải phát hiện ra thứ gì không?”
Công tử Túc yên tâm! Miêu nữ bị giết kia sớm đã đánh tráo, chẳng những sẽ không khiến ngươi dính vào họa này, thậm chí có thể thay ngươi rửa sạch hiềm nghi. Ngược lại bên ngươi…...”
Cơ Túc theo bản năng siết chặt nắm đấm: “Yên tâm đi! Nữ tử kia ta đã sớm giết, thi thể cũng không tìm thấy đâu.
Nữ tử hắn nói, tự nhiên là cô nương Hiển Hiển mà hắn xin Ngụy Đằng cho hắn.
Sở dĩ hắn xin, cũng không phải bởi vì hắn thích Hiển Hiển mà là nàng là người duy nhất nghe được mình khuyên Ngụy Đằng cưới Hoa Triều.
Đương nhiên, Ngụy Đằng hôm nay trước mặt mọi người nói lỡ miệng.
Nhưng những người chứng kiến, ngoại trừ Hoa Triều ra, tất cả đều đã chết.
Cho dù là Hoa Triều, cũng chỉ nghe thấy một câu “Ta chỉ là khuyên huynh cưới nàng, không bảo huynh làm như vậy!”
Hắn thử dò xét nói: “Cũng chính là ta, ta có an toàn không?”
Trừ phi có người có thể chứng minh, Doanh Vô Kỵ giết 27 người, không phải bởi vì hắn thực lực mạnh, mà là có ngươi trợ giúp hắn một tay. Công tử Túc, ngươi sẽ không thật hạ độc những người đó chứ?”
Nghe nói như thế, chính Cơ Túc cũng cảm thấy hoang đường, thiếu chút nữa bị chọc cười.
“Hàn huynh thật biết nói đùa!”
“Ta ngược lại thật cảm thấy 27 người này bị hạ độc, ngay cả một Doanh Vô Kỵ cũng đánh không lại.”
“Bất quá coi như có người hạ độc, cũng không thể nào là ta, đầu óc ta có bị ngáo đâu?”
Hai người liếc nhau, cười ha ha.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
…………………….
Nội Viện Phi Ngư Vệ
Đây này vốn là nơi để người của Phi Ngư vệ nghỉ ngơi vào ban đêm, bây giờ lại có một người bên ngoài vào.
Người ngoài này không phải ai khác, chính là Hoa Triều vốn bị hãm sâu vào vụ án lần này, việc này liên quan rất lớn, trước khi vụ án sáng tỏ, ai cũng không muốn nàng xảy ra vấn đề.
Giờ phút này, Hoa Triều hai mắt đều muốn khóc sưng cả lên, ngồi ở trên giường không nói một lời.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Âm thanh hơi trầm thấp của La Yển vang lên ngoài cửa: “Hoa Triều, ăn cơm đi!”
Hoa Triều nâng đầu lên khỏi khuỷu tay, giọng khàn khàn nói: “Để bên ngoài đi!”
La Yển có chút thống khổ: “Con như vậy không được, vi phụ mời một vị đại phu cho con, con mở cửa cho chúng ta vào đi!”
“Vậy ông cho tôi gặp Vô Kỵ đi!”
Âm thanh Hoa Triều bỗng nhiên có chút thê lương, hai mắt vốn đã chảy khô nước mắt, lại bắt đầu phiếm hồng.
Hắn bị thương nặng như vậy, nàng lại ngay cả thăm hỏi cũng không làm được.
Mấy canh giờ này, tim Hoa Triều như bị đao cắt, không thấy Doanh Vô Kỵ, cả người nàng như mất hồn vậy.
La Yển trầm mặc trong chốc lát, âm thanh có chút gượng gạo: “Sự tình trọng đại, hiện tại thế lực khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm hắn, tùy tiện tới gần sẽ chỉ không tốt đối với con!”
“Không tốt với tôi?”
“Tướng gia, người muốn ngăn cản tôi là ai, là Ngụy gia sao? Ngụy Đằng ý đồ vũ nhục tôi, cứu tôi là Doanh Vô Kỵ, hiện tại ông đang giúp Ngụy gia ngăn cản tôi thăm Doanh Vô Kỵ? Ông còn dũng khí của một nửa người đàn ông hay không?”
Không…...
La Yển còn muốn giải thích, nhưng chữ thứ nhất vừa ra khỏi miệng, ông ta liền phản ứng lại, hiện tại Hoa Triều, căn bản nghe không lọt lời giải thích của ông ta.
Nếu như nói trước hôm nay, ông ta còn có một tia thành kiến đối với Doanh Vô Kỵ, sau hôm nay, ông ta hoàn toàn coi Doanh Vô Kỵ như ân nhân của mình.
Người có thể liều mạng bảo vệ Hoa Triều, ông ta cảm thấy mình không có tư cách để trách móc nặng nề.
Trầm mặc thật lâu, ông ta khẽ thở dài: “Việc này quá mức phức tạp, nói con cũng sẽ không hiểu! Tóm lại lần này, vi phụ liều mạng cũng sẽ bảo vệ Doanh Vô Kỵ chu toàn. Cơm ở ngoài cửa, đừng bỏ đói mình!”
Dứt lời, thân thể lòng còng chậm rãi rời khỏi nội viện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo