Người dịch: PrimeK Tohabong
Nơi này hắn biết, dù sao Ngụy Đằng cũng là công tử bột nổi danh Giáng Thành, Lộc Phòng của hắn quả thực là nơi mà tất cả nam nhân trong kinh đều hướng về, đã từng mời Doanh Vô Kỵ đi mở mang kiến thức, nhưng bị cự tuyệt.
Bắt Hoa Triều đi, hắn khẳng định không dám rêu rao khắp nơi.
Nơi này lại cách Lộc Phòng rất gần, cho nên rất có thể ở ngay Lộc Phòng.
Thời gian một canh giờ đã hơn phân nửa, Doanh Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt!
……
Lộc phòng.
“Toẹt!”
Ngụy Đằng nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, mắng chửi đĩnh đạc nói: “Các ngươi đám phế vật này, như thế nào ngay cả một cái xác rùa rách này đều không đập nổi?”
Ở đây có không ít người, đa số là đám bạn bè lêu lổng của hắn.
Ngoài ra còn có một số thị vệ cảnh giới Thai thuế tại Lộc phòng nhưng nhưng nhiều người hợp lực như vậy, vẫn không phá vỡ được một cái phù hộ mệnh”.
Những thị vệ kia, đã bị Ngụy Đằng ân cần chửi đến tổ tông 18 đời chỉ có thể cúi đầu chịu giáo huấn.
Tấm phù giấy này hình như là của Dương Chu nhất mạch, người họa phù có tu vi cực cao, chúng ta chắc chắn không phá được, chỉ có thể chờ nó hết hiệu lực!”
“Mẹ nó, ngay cả những loại rẻ rách này cũng dám đối nghịch với ta!”
Ngụy Đằng mắng chửi đĩnh đạc, ngược lại nhìn về phía Hoa Triều: “Ngươi cũng thật giỏi! Đợi lát nữa phù giấy này hết hiệu lực, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Sắc mặt Hoa Triều lúc này đã tái nhợt tới cực điểm, nàng tự nhiên biết được Ngụy Đằng, ngay từ đầu khi mình một mình trở về Giáng Sinh, đã bị Ngụy gia gây không ít khó dễ, sau đó dưới sự hòa giải của La Yển, song phương lúc này mới nước giếng không phạm nước sông.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ, nàng còn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng sợ hãi.
Nhưng nàng cũng không vì vậy mà rối loạn tâm can, cắn răng nói: “Ngụy Đằng! Ta với La tướng có quan hệ gì không phải là ngươi không biết, La tướng cùng với Ngụy gia ngươi là thông gia, càng là đồng minh hữu hảo trên triều đình, ngươi biết ngươi làm như vậy gây ra hậu quả gì không?”
“Hậu quả?”
Ngụy Đằng hốc mắt đỏ lên, trạng thái tinh thần rõ ràng có chút không bình thường: “Hậu quả gì chứ? Cùng lắm là La tướng gả ngươi cho ta, chẳng phải hai nhà càng thân hơn sao?”
Trong lòng Hoa Triều căng thẳng: “Ngươi, ngươi nói bậy! Nếu ngươi khăng khăng một mực, La tướng tất nhiên quyết liệt với Ngụy gia ngươi, trách nhiệm này ngươi gánh không nổi!
Ngụy Đằng cười ha ha: “Tiện nữ! Ngươi không thật sự cho rằng mình chỉ là một đứa con gái riêng, ở trong lòng La Yển có vị trí lớn như vậy chứ? Chờ, ta thịt nha hoàn của ngươi trước mặt ngươi để trợ hứng cho chúng ta trước! Mấy người các ngươi, tiếp tục đập mai rùa này!
“Vâng!”
Mấy thị vệ lĩnh mệnh, tiếp tục thử phá vỡ bùa hộ mệnh.
Nhưng cũng có tên công tử bột sợ hãi: “Ngụy huynh! Việc này e là có chút không ổn, Hoa Triều cô nương đích thật là hòn ngọc quý trên tay La tướng, chuyện này nếu làm lớn…...
“Làm lớn?”
Ngụy Đằng tức giận nở nụ cười, tung một cước vào cái tên công tử phá gia chi tử kia khiến hắn ngã lăn ra đất: “Cút con mẹ ngươi đi! Ngụy gia ta vốn chính là nhị tộc tại Đại Lê, La Yển đều liếm chân chúng ta để ngoi lên, ta cưới một đứa con riêng của lão ta thì lão mang ơn còn không kịp!
Mấy tên công tử hoàn khố liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài một hơi, sau đó cùng nói “Cáo từ”, sau đó hơn nửa lủi mất.
Bọn họ là đám công tử hoàn khố không sai, nhưng cũng biết chuyện gì nên dính, chuyện gì không nên dính vào.
Trước kia không biết quan hệ giữa La tướng và Hoa Triều, nhưng chuyện gần đây hết chuyện này đến chuyện khác, Hoa Triều nhiều lần mạo phạm La tướng, nhưng vẫn an ổn ở bên ngoài tướng phủ, La tướng tương đối sủng ái đứa con gái riêng này, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Việc này bung bét ra, Ngụy gia cùng tướng phủ có thể đoạn tuyệt hay không bọn họ không biết.
Nhưng bọn họ chỉ cần dám tham dự, khẳng định chết cũng không biết chết như thế nào.
Đến lúc đó Lộc Phòng này còn hay không cũng không quan trọng bằng cái mạng.
Bọn họ cũng không biết vì sao, Ngụy Đằng bỗng nhiên giống như uống nhầm thuốc, ngay cả Hoa Triều cũng dám bắt.
“Một đám phế vật!”
Ngụy Đằng mắng một câu, đảo mắt ở đây cũng chỉ còn lại có Cơ Túc và người hầu của hắn ở Ngụy gia.
Cơ Túc cũng lui về phía sau một bước: “Ngụy huynh! Ta sẽ không quấy rầy chuyện tốt của huynh cùng Hoa Triều cô nương, cáo từ trước…...
“Cáo từ cái con mẹ nhà ngươi, quay lại đây cho ta!”
Ngụy Đằng một tay liền đem hắn kéo trở về: “Chủ ý là của ngươi, ngươi còn muốn đi? mấy người các ngươi, đem nha hoàn kia trói lại đây, để cho Công tử Túc cũng có chút cảm giác tham dự!”
Cơ Túc trong lòng cười thầm, cũng bày ra một bộ dáng luống cuống: “Ngụy huynh! Ta bảo huynh cưới hỏi đàng hoàng, cũng không bảo huynh làm những thứ này! Nha hoàn này ta cũng thật không dám động!
Thời gian hắn nói chuyện, đám người hầu của Ngụy Đằng đã kéo Tiểu Liễu tới.
Tiểu Liễu cũng cực kỳ sợ hãi, nàng mặc dù cũng là Thai Thuế Cảnh, nhưng căn bản không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, hơn nữa lúc ở Lưu gia, nàng vì che chở Hoa Triều đã bị thương không nhẹ, hiện tại căn bản cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Ngụy Đằng hừ lạnh một tiếng: “Công tử Túc, mời xơi!”
“Cái này cái này… cái này tuyệt đối không thể được!”
Cơ Túc liên tục khoát tay, thật sự không dám dính dáng đến chuyện này: “Ngụy huynh! Cơ Túc ta tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng thật không làm được chuyện cưỡng chiếm thân thể nữ tử!”
“Đồ phế vật! Vậy để ta!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo