Người dịch: PrimeK Tohabong

Hoa Triều hỏi: “Vậy ngày mai đệ có muốn cùng đi không?”

Doanh Vô Kỵ nghẹn một chút: “Kỳ thật đệ muốn đi, dù sao gánh hát đệ cũng có một phần. Bất quá tỷ còn nhớ không? Thư cục Lưu gia bị chúng ta làm sụp đổ, Lưu gia lão thái gia bị tức đến hộc máu, nếu đệ đi chúc thọ, chỉ sợ không quá vài ngày bọn họ sẽ mặc áo liệm”.

Hoa Triều bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, chỉ có thể chờ lần sau!”

Tuy nói có chút mất mát, nhưng dù sao cũng không phải chỉ có một cơ hội như vậy.

Hoa Triều lại cùng hắn tán gẫu vài câu, liền ngâm nga rời đi.

Doanh Vô Kỵ nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra sau khi mình thông báo sẽ kết hôn, đích xác không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, hơn nữa ma chủng của Hoa Triều cũng không có dấu hiệu bộc phát

Nếu đã như vậy cũng tốt!

Xem ra mình không làm sai.

Nhưng hắn chợt lại có chút đau mề: “Như thế nào má nó chứ khách hàng đầu tiên lại là Lưu gia?”

Dù sao cũng là gánh hát lần đầu tiên khai trương, thứ này vẫn là có chút ý nghĩa kỷ niệm.

Nếu như đổi lại là nhà khác, hắn nhất định sẽ bùng hẹn với công chúa mà tham dự khai trương gánh hát.

Nhưng…...

Sao lại không trùng hợp như vậy?

Chẳng lẽ ta làm quá nhiều điều ác?

……………….

Ngày hôm sau, Doanh Vô Kỵ cũng dậy thật sớm, đến chỗ gánh hát gặp mọi người đang diễn tập lần cuối cùng trước khi khai trương.

Không có ý kiến, chỉ có khen ngợi.

Kỳ thật xem hình thức thể hiện của gánh hát thì vẫn còn nhiều khác biệt với hí khúc kiếp trước nhưng cũng chưa từng có quy định người kiếp trước là đúng.

Hiện tại gánh hát, mang theo phong cách cá nhân rất mạnh của Hoa Triều, hắn cảm thấy mình chỉ là hậu thuẫn, không có tư cách khoa tay múa chân.

“Không nghĩ tới Đệ nhất châm chọc của Giáng Thành hôm nay lại ôn hòa như vậy, có phải đổi nghề chuyên môn cổ vũ người không?”

Hoa Triều đấm nhẹ bả vai Doanh Vô Kỵ một cái, trên khuôn mặt dịu dàng động lòng người tràn đầy ý cười.

Trước kia lúc Doanh Vô Kỵ đến xem tập hí khúc, luôn có thể tìm ra không ít lỗi, nàng tuy rằng rất vui khi nhận được ý kiến phê bình, nhưng khó tránh khỏi sẽ sinh ra tâm tình lo sợ.

Hôm nay được tán dương như vậy, vừa có cảm giác được yêu mà sợ vừa có cảm giác ông trời không phụ lòng người.

Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giật giật: “Đệ nhất châm chọc của Giáng Thành, Tỷ nghe từ đâu vậy?”

Hoa Triều che miệng cười khẽ: “Toàn bộ Giáng Thành đều truyền ra, ai không biết đệ viết hai bài thơ tại văn hội, một bài châm chọc Thừa tướng, một bài châm chọc Bình Lăng Quân?”

“Được rồi!”

Doanh Vô Kỵ buông tay, những quần chúng buôn dưa lê này, mới có chiến tích cỏn con như vậy mà đã khiến bọn họ kích động thành như vậy.

Nếu bọn họ biết mình muốn làm cha La Yển, còn chỉ vào Doanh Việt mắng là lão lưu manh, còn không nhất đặt biệt danh gì cho mình đây?

Hoa Triều nhìn sắc trời một chút: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên xuất phát!”

“Ừm!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, liền giúp mọi người đem đồ vác lên xe ngựa, đưa mắt nhìn bọn họ đi về hướng Bắc thành.

Còn mình thì chậm rãi đi dạo về phía Nam thành.

Xem giờ này, tốt nhất vẫn là sau bữa trưa lại đi tìm cái công chúa chơi xấu kia thì tốt hơn.

Nhân dịp này, vừa vặn đi mua một cái kẹo hồ lô.

Nếu muốn đào mỏ, phải xuất ra thái độ đào mỏ, không thể vừa muốn trêu chọc tiểu cô nương, lại muốn bày ra một bộ dáng tinh vi.

“Nhưng cảm giác này có quá lẳng lơ không?”

“Lỡ như cô bé nhà người ta cảm thấy tôi động tình với cô ấy thì sao?”

“Dù sao nàng tu luyện ngọc nữ công, thấy thế nào cũng là bộ dáng không muốn thành thân.”

“Hơn nữa còn có ‘Triệu Lăng’, cũng đối với ta hết sức chân thành, tự nhiên có loại cảm giác ngoại tình.”

“Triệu huynh ơi, anh không phụ lòng em đâu, người anh muốn cưới là em nhưng cái mỏ này thật sự quá thơm!”

Doanh Vô Kỵ cũng không nghĩ tới, vì một đám cưới chính trị như vậy, chính mình lại rơi vào quẫn cảnh đạo đức, hắn cũng có chút không rõ, có phải trong tình trường ai cũng cảm thấy khó xử như mình hay không.

Mua kẹo hồ lô xong, hắn liền trực tiếp trở về Thư cục Thượng Mặc, thoải mái nhàn nhã chờ ăn cơm.

Dù sao hiện tại Thư cục Thượng Mặc hiện tại cũng có tới hơn 50 nhân công nên hắn không thể để nhân viên mỗi ngày đều phải ra ngoài ăn cơm nên đã trả lương cao hơn câu mấy đầu bếp của tửu lâu bên cạnh đến nấu cơm cho công nhân, uy vọng của hắn tại Thư cục cũng không phải là uổng phí.

Cơm canh rất ngon.

Nhưng so với tiểu thị nữ Bạch Chỉ, luôn cảm giác thiếu chút gì đó.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua nơi Bạch Chỉ bế quan, tuy nói lúc này mới không đến 10 ngày không gặp, nhưng cảm giác giống như đã qua mấy tháng. Bất quá khí tức tiểu thị nữ bộc phát, tinh khí thần đều đạt tới tầng 11 đỉnh phong, hẳn là sắp xuất quan.

Dù sao đột phá tới tầng 12 chỉ dựa vào bế quan là vô dụng, nhất định phải dựa vào cơ duyên.

Cho nên nói thời điểm Bách gia thịnh hội cực kỳ mấu chốt.

Lần trước văn hội hắn làm ra một thiên tác phẩm tải ý, ngưng tụ một tia không biết khí vận nhà nào, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cảm giác thời thời khắc khắc ôn dưỡng tinh thần của hắn, cảm giác được lợi không nhỏ.

Mà khí vận được khen thưởng tại Bách gia thịnh hội, đều là dôi dư của tác phẩm thừa đạo tải ý mà Bách gia phu tử làm ra, khẳng định vượt trội so với câu “Nào đâu giống người nuôi tằm như ta” của mình.

Nếu là luyện hóa những thứ này, xác suất đột phá tầng 12 không thể nghi ngờ sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Mọi người ăn no chưa?”

“No rồi!”

“Vậy các ngươi dọn dẹp bàn ăn một chút, ta ra ngoài một chuyến!”

“Ai à! Công tử đi thong thả!

Doanh Vô Kỵ chậm rãi rời khỏi Thư cục, chuẩn bị tìm một chỗ gần vương cung ẩn hình độn địa, lại nhìn thấy một người hoang mang rối loạn chạy tới.

0.57642 sec| 2416.016 kb