Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ có chút đau đầu, ra đề còn tốt, dù sao mình có kho tư liệu thật lớn, len lén dùng một tấm Tỉnh Thần Phù là được.

Nhưng không phải ra đề thì cần phải đoán, đoán tâm tư phụ nữ, thứ này thật sự khó.

Hắn nhìn về phía Lý Thải My, phát hiện nàng đang cười như không nhìn mình, đáy mắt mang theo một tia ý tứ khiêu khích.

Không thể nhịn được.

Doanh Vô Kỵ suy nghĩ một lát, đứng lên: “Như vậy đi, cho ta tham quan chút ngoài sân của công chúa, sau đó ta lại hỏi công chúa mấy vấn đề không liên quan đến việc ra đề, sau một nén nhang, ta có thể làm ra tác phẩm khiến công chúa vừa ý.”

“Mời!”

Lý Thải My làm ra một cái thủ thế mời, liền đưa mắt nhìn hắn ra khỏi phòng, còn mình lại không có ý đứng dậy.

Nàng nghe Triệu Ninh nói qua rất nhiều thứ, bao gồm Liêu Trai Chí Dị, bao gồm Khổng Tước Đông Nam Phi, cũng bao gồm hồng nhan tri kỷ của hắn.

Những chuyện này cho nàng cảm giác cũng không tệ, nhưng lại làm cho hình tượng Doanh Vô Kỵ rất rời rạc, cho nên nàng muốn tự mình nhìn một chút, Doanh Vô Kỵ rốt cục là dạng người gì.

Doanh Vô Kỵ đứng ở trong sân, hơi có chút khó khăn, đoán lòng dạ nữ nhân này khó quá

Bất quá ở trong sân đi lòng vòng, cũng không phải không thu hoạch được gì.

Trong sân trồng rất nhiều vật, nhưng cũng không phải thực vật quý đều là những thứ tùy ý, có bí đao, cũng có trà hoa, hẳn là muốn trồng cái gì liền nuôi cái đó. Cho dù có cắt tỉa nhưng không phải kiểu chăm sóc như trong cung đình. Cho nên nói chỉ có một cách nói, những cây cối này, đều do vị công chúa này tự mình chăm sóc.

Hơn nữa vị công chúa này tuy rằng quần áo hoa quý, nhưng trang điểm lại không chính thức chút nào, thoạt nhìn có chút nhàn nhã tự tại, chỉ nhìn một người như vậy, Doanh Vô Kỵ rất khó cho rằng nàng là một vị công chúa.

Nói như vậy, nàng vừa rồi nói ở lâu thâm cung hẳn là cũng không phải là nói dối.

Cách cửa sổ, hắn hỏi: “Công chúa lần cuối xuất cung là khi nào?”

“Bảy năm trước!”

Lý Thái My ngược lại khá thẳng thắn.

Bảy năm không ra cung, hình như còn rất thảm.

Doanh Vô Kỵ lại hỏi: “Vậy ngoài đồ vương cung, thứ công chúa thích ăn nhất là gì?”

Lý Thải My suy nghĩ một chút: “Hồ lô đường ở ngõ dệt Nam thành!

“Công chúa rất có phẩm vị, kẹo hồ lô ở đó quả thật rất ngon.”

Doanh Vô Kỵ cười cười, phía Nam thành hẳn là nơi nghèo nhất Giáng Thành, bên kia phần lớn là dân chúng đến làm công, bất quá nơi đó vẫn rất náo nhiệt, so với trung tâm thành phồn hoa có một tư vị khác.

Lần trước cùng Hoa Triều đi dạo còn mua một cái kẹo hồ lô, quả thật không tệ.

Doanh Vô Kỵ cười cười, chợt lấy ra một tấm Tỉnh Thần Phù, dán ở trên ót.

Một lát sau, hắn vào phòng.

Lý Thải My nhìn hắn, hơi có chút kinh ngạc: “Công tử đã trở lại, chẳng lẽ không hỏi thêm mấy vấn đề?”

Doanh Vô Kỵ cười khoát tay áo: “Không cần! Hai vấn đề đã đủ rồi”.

“Thật sao?”

Lý Thải My nhìn hắn đầy hứng thú: “Công tử sẽ không định làm cho ta một cây kẹo hồ lô chứ? Kẹo hồ lô không tính thi từ văn chương, có thể làm không được!”

“Tất nhiên không phải!”

Doanh Vô Kỵ tìm kiếm khắp nơi một chút, từ trên bàn gỗ gần cửa sổ, cầm lấy một cây đàn tỳ bà.

Hắn lần đầu tiên cùng Hoa Triều chạm mặt, nàng tuôn ra kỹ năng《 nhạc nghệ tinh thông 》, hơn nữa bạo kích thành 《 Ma Âm Quán Nhĩ 》, nhưng đến bây giờ còn không có lấy ra sài, hôm nay vừa vặn.

Mắt Lý Thải My cũng sáng lên: “Đã sớm nghe nói công tử am hiểu thơ khúc, chẳng lẽ ta hôm nay may mắn, lại có thể chứng kiến một tác phẩm xuất sắc sánh vai 《 Khổng Tước Đông Nam Phi 》?”

Doanh Vô Kỵ cười lắc đầu: “Chúng ta hôm nay, chỉ đàn khúc, không làm thơ!”

Lý Thái My chống má, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng có chút chờ mong.

Khúc nhạc thoát ly thơ ngược lại không ít, nhưng phần lớn là trường hợp trọng yếu, lễ nghi tế tự dùng, nghe tuy rằng cao nhã, nhưng quả thực không có ý nghĩa gì.

Cho dù là khúc nhạc nữ tử đàn ở Lầu Xanh, cũng sẽ phối một ít ca từ, bằng không chung quy sẽ thất sắc không ít.

Lại chưa từng nghĩ Doanh Vô Kỵ tự nhiên lựa chọn phương thức chỉ đàn khúc, thiếu ca từ, làm sao khiến người ta hiểu rõ ý nghĩa, lấy gì đả động lòng người đây?

Doanh Vô Kỵ tự tin cười: “Công chúa, xin chỉ giáo!”

Dứt lời, nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Ong ong!

Doanh Vô Kỵ tê dại: “Công chúa! Tỳ bà này có chút lạc âm!”

Nói có chút lạc âm đều là khách khí, quả thực chính là không thể nghe lọt tai.

Lý Thải My nhịn không được cười nói: “Tỳ bà này ta ngoại trừ lau chùi, cho tới bây giờ cũng không có động qua”.

“Công chúa không đàn, để trong phòng làm gì?”

“Ta không đàn thì không thể để trong nhà sao?”

“Công chúa nói rất có đạo lý!”

Doanh Vô Kỵ lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt không nói gì mà đem âm điệu chỉnh lại rồi một lần nữa gảy dây đàn.

Mấy âm tiết trước âm điệu khá thấp, lại có loại cảm giác vui sướng khác thường.

“Hả?”

Lý Thải My cảm giác có chút kỳ quái, nhưng còn chưa kịp hỏi, khúc nhạc đã lập tức vang lên.

Tiếng đàn tỳ bà thanh thúy, mỗi một âm tiết, đều phảng phất là bước đi nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm giác phảng phất như đi ở trong chợ náo nhiệt.

Trước mặt rõ ràng chỉ có một người một tỳ bà, lại làm cho nàng phảng phất đặt mình trong đám người chen vai thích cánh đường phố, đường phố không phồn hoa nhưng rất náo nhiệt.

Trên mỗi quầy hàng đều treo vải đỏ đón năm mới, bánh bao mới ra lò còn nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút, áp vào mặt rất ấm áp, còn mang theo một chút hương bột mì, mà ở trước quầy hàng người bán và người mua đang cò kè mặc cả.

Rõ ràng chỉ có tiếng đàn tỳ bà, bên trong lại giống như xen lẫn tiếng rao hàng của người bán hàng rong, câu “Kẹo hồ lô đường vừa chua vừa ngọt đê” đặc biệt rõ ràng.

Cái này…

0.67982 sec| 2414.742 kb